Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 971: Chương 971: Có bản lãnh ngươi đem chân tướng nói cho anh biết? 【18】




Ánh mắt Bạc Sủng Nhi càng ngày càng trở nên băng lạnh xuống.

Hồi lâu, hồi lâu, cô mới khởi động xe về nhà.

*

Tịch Giản Cận đưa Hàn Như Y cùng Tiểu Bảo về nhà, lúc này mới lái ô-tô vội vàng trở về nhà mình.

Cả người anh rất mệt mỏi.

Chung quy vẫn thấy Hàn Như Y cùng Tiểu Bảo có điều gì đó không giống với lúc trước, nhưng là anh lại phát hiện không ra rốt cuộc nơi nào không giống.

Không biết là mình nghĩ nhiều, hay là vẫn có nguyên nhân khác.

Hàn Như Y mới vừa trở về, anh không thể gọn gàng dứt khoát nói đưa Hàn Như Y đi, luôn là muốn cách một chút thời gian mới có thể nói.

Tịch Giản Cận không nhịn được giơ tay lên, nhéo trán của mình, cảm thấy có chút lo lắng.

Nhưng là không có cách nào.

Ở nước ngoài, vô luận Hàn Như Y trôi qua như thế nào, vô luận những thứ video kia là thật hay giả, vô luận hiện tại tại sao Hàn Như Y khóc.

Nói tóm lại, Bạc Sủng Nhi ban đầu đem cô bán đi, là Bạc Sủng Nhi phải xin lỗi cô, mà đội trưởng bởi vì chính mình mà chết, cũng là mình phải xin lỗi cô.

Sủng Nhi bây giờ là vợ của anh, ban đầu Sủng Nhi phạm phải sai lầm, anh luôn muốn thay cô gánh chịu.

Không thể trốn tránh.

Cũng chẳng bao giờ nghĩ tới trốn tránh.

Thật ra thì về chuyện vì sao Bạc Sủng Nhi phải bán đi Hàn Như Y, anh nghĩ tới rất nhiều loại nguyên nhân, tuy nhiên không nghĩ ra được nguyên nhân chân chân chính chính rốt cuộc là cái gì.

Hơn nữa Bạc Sủng Nhi lúc ấy đứng ở trước mặt của mình, đối với mình nói, cô không thích anh đối tốt với những cô gái khác, cô muốn đem cô ấy đuổi đi.

Rất phù hợp với tính cách còn trẻ của cô.

Nhưng khi anh thấy cô quyên tiền cho Tiểu Hoa ở cái thôn kia, anh cảm thấy đó không giống như là chuyện cô có thể làm được.

Ở giữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tịch Giản Cận nghĩ mãi, nghĩ mãi, xe liền đi tới nhà.

Anh lên lầu, phát hiện Bạc Sủng Nhi vẫn chưa ngủ.

Anh đi lên trước, đưa đồ ăn cho cô, cô nói không đói bụng, tự mình lôi anh vào phòng, xoa bóp bả vai cho anh, nói: “Mệt chết rồi sao?”

Cuộc sống như thế thật rất tốt đẹp.

Tịch Giản Cận không muốn đánh vỡ.

Liền ngậm miệng, gật đầu, không lên tiếng.

Bạc Sủng Nhi nhéo một chút, anh liền vươn tay, đem cô ôm vào trong ngực, ôm thân thể của cô thật chặt, cúi đầu, đem cằm tựa vào trên vai của cô, nhìn mặt nghiêng của cô một chút, mới hỏi: “Sủng Nhi... Đem chân tướng nói cho anh biết có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.