Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 562: Chương 562: Cùng nhau xuống Địa ngục, có được hay không? (8 )




Chương 561: Cùng nhau xuống Địa ngục, có được hay không? (8 )

Cùng với cô hơn một năm, anh không biết cô sẽ bị đau bụng kinh .

Ánh mắt Bạc Sủng Nhi tối mịt, sau đó vùi vào trong ngực của anh, mơ màng nói ra: “Ừm, lúc đó, mỗi lần tới, em đều về nhà, không có ở cùng anh, cho nên anh không biết... . . .”

Giọng cô mang theo vài phần đau đớn.

Trầm mặc một hồi, cô mới nói bổ sung: “Em không muốn để cho anh biết... . . . Mỗi lần đau, em đều cảm giác chính mình đặc biệt xấu, em sợ anh ghét bỏ em.”

Lòng Tịch Giản Cận khẽ đau một cái.

Khó trách có lúc, cô đi học, sắc mặt đều tái nhợt, anh hỏi cô làm sao hả? Cô nói ngủ không được ngon giấc, anh lại còn đi giáo huấn cô, ban đêm ngủ sớm một chút, sau đó ở trên khóa học, cô sẽ nằm sấp ở trên bàn không biết làm những gì.

Chắc hẳn khi đó, đều rất đau đi.

Tịch Giản Cận nói không nên lời, chỉ có thể ôm cô thật chặt vào trong ngực mình, anh hốt hoảng cảm thấy, chính mình giống như vốn không thế nào hiểu rõ cô.

Hoặc là nói, cô căn bản không để chính mình hiểu rõ.

Cô đến cùng làm bao nhiêu chuyện lén gạt chính mình?

Tịch Giản Cận lại thấy hận.

Cô vốn kiêu ngạo như thế.

Rõ ràng vì tốt cho anh, thế nhưng hết lần này tới lần khác không chịu nói ra.

Vậy anh làm sao biết chứ?

Tịch Giản Cận không nhịn được cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên vai cô một cái, nhưng không có cắn cô bị thương, phụ tặng một câu: “Đứa ngốc!”

Vành mắt Bạc Sủng Nhi lập tức đỏ lên, kỳ thật nếu như có thể, cô vốn không muốn thể hiện ở trước mặt anh.

sẽ không, để anh nhìn mình chật vật như vậy.

Cô so với ai khác đều sợ hãi, cô khó coi như vậy, bị anh nhìn thấy, ảnh hưởng tới hoàn mỹ của mình, phá hủy hình tượng trong lòng anh, để anh ghét bỏ.

“Tịch, anh hội sẽ không đột nhiên cảm thấy emk hông hoàn mỹ chứ?”

Cô vẫn luôn truy cầu hoàn mỹ.

Anh biết.

Lúc ở trường học như vậy.

Hiện tại vẫn như vậy .

Làm nữ thần hoàn mỹ.

Thế nhưng rõ ràng cô cũng không phải là hoàn mỹ nhất.

“Ở trong lòng anh, em rất hoàn mỹ... . . .” Tịch Giản Cận cúi đầu xuống, hôn bờ môi cô, nhẹ giọng nói ra.

Mặt Bạc Sủng Nhi ửng đỏ, cô cắn cắn môi dưới, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Thật sao?”

“Ừm.” Tịch Giản Cận lên tiếng, sau đó nhìn vào mắt cô, cực kỳ cẩn thận và nghiêm túc, lập tức còn gật đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.