Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 61: Chương 61: em sẽ để cho anh rất thoải mái! (1 )




Chương 61: em sẽ để cho anh rất thoải mái! (1 )

Tịch Giản Cận cau mày, tất nhiên anh nghe được cố ý trong lời nói của cô .

Hết lần này tới lần khác, cô còn không sợ trời không sợ đất quơ hai chân, rõ ràng là động tác ngây thơ, lại bị cô dùng tư thái nhu mị nhất mà làm được, thậm chí cười càng yêu kiều: “Chẳng qua, đường đường thái tử Tịch gia, nhân vật con quan lại phải dựa quy tắc bước vào trong giới giải trí, nói ra, chậc chậc chậc, thật đúng là chuyện làm cho người ta kinh hãi! Xem ra tạp chí của em lại có thể kiếm một khoản lớn rồi !”

Sắc mặt Tịch Giản Cận không thay đổi, nghe Bạc Sủng Nhi hung hăng càn quấy như thế, đáy lòng cười lạnh, dừng lại năm giây, anh mới mở miệng: “Bạc tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, Trung Quốc có một câu, gọi là không gian không thành người!”

Bạc Sủng Nhi bưng ly rượu, hơi lắc lắc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khuôn mặt nhỏ sinh đẹp hiện ra nụ cười chói lọi, chớp mắt với Tịch Giản Cận, sau đó duỗi bàn tay nhỏ, kéo lấy cằm mình, nhìn Tịch Giản Cận một hồi, lúc này mới lên tiếng: “Tôi đều không có gian qua anh làm sao coi là thương nhân chứ?”

Tịch Giản Cận cúi đầu, mỉm cười, lập tức, ngữ khí rất bình thường nói: “Bạc tiểu thư, hôm nay tôi tới, là vì muốn cô hồi báo!”

“Ồ?” Bạc Sủng Nhi khiêu mi, ngược lại thu nụ cười, nghiêm chỉnh nhìn Tịch Giản Cận hỏi: “Hồi báo gì?”

“Đêm hôm ấy, tôi cứu được cô, ta muốn Bạc tiểu thư sẽ không quên.” Ngữ điệu Tịch Giản Cận nhàn nhạt, “Vốn cho là công chúa Bạc gia sẽ đích thân đến nhà cảm tạ, bây giờ chậm chạp lại không thấy cô đến, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình đến cửa đòi.”

Bạc Sủng Nhi nhếch lông mày, cười vô cùng vui vẻ mà xinh đẹp, liền nghiêng người về phía Tịch Giản Cận, vươn tay, liền nhốt chặt cổ Tịch Giản Cận, duỗi ra đầu lưỡi nho nhỏ, liếm liếm cánh môi hồng nộn, cô hà khí, chọn ý vị đùa giỡn mười phần: “Lấy thân báo đáp sao?”

Tịch Giản Cận cúi đầu, nhưng không có đẩy thân thể cô ra, mặc cho cô uốn ở trong ngực của mình, cảm giác được hơi thở toàn thân cô thanh nhã, thấy quen thuộc mà xa lạ, ánh mắt hơi hơi có chút lãnh đạm, hơn nửa ngày, anh mới mím môi, giễu cợt nói: “Bạc tiểu thư, đây coi như là lấy oán báo ân sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.