Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 247: Chương 247: khách quan, thả chim đến đây đi! (10 )




Chương 247: khách quan, thả chim đến đây đi! (10 )

Tịch Giản Cận mấp máy môi, tất nhiên là hiểu ý tỏng lời cô, cô nam quả nữ, đêm nay cùng một chỗ, trên người bây giờ có từng dấu yêu, tiếp đó, bọn họ muốn phát sinh cái gì, không phải là anh không biết!

Ngay cả chính anh, cũng không rõ ràng ở trong lòng mình, đến cùng là có cảm giác như thế nào.

Đôi mắt nhìn vào tròng mắt của cô, nửa ngày, mới dời đi, nhẹ nhàng gật đầu, giống như lơ đãng hỏi: “Em và anh ta... . . . Ở cùng một chỗ?”

“Anh quan tâm sao?” Bạc Sủng Nhi nhanh chóng trả lời một câu, đáy mắt lóe ra một tầng ánh sáng.

“Không, thuận miệng hỏi một chút.” Tịch Giản Cận di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, giọng hờ hững: “Tần Thánh, người kia rất tốt, rất thích hợp với em.”

Tay Bạc Sủng Nhi yên lặng không chút tiếng động nắm chặt, cô nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, nhất thời không phân rõ, rốt cuộc anh có ý gì!

“A Thánh, thật sự là tốt, anh ấy từ nhỏ đến lớn, đều đối với em rất tốt, hoàn toàn thích hợp với rm.”

Bạc Sủng Nhi cảm thấy đáy lòng hiện ra một tầng khổ, cô nhớ rõ, dục vọng chiếm lấy của Tịch Giản Cận, vẫn luôn là lớn!

Bây giờ, cô đã như vậy, anh lại vẫn thờ ơ... . . Trong lòng cô, không nhịn được có chút lạnh, chẳng lẽ, anh thật sự đã quyết định từ bỏ, khi đó, anh thấy được cô cùng Tần Thánh thân mật, nếu nói khổ sở, vậy là cái gì?

Hai người trầm mặc một hôig, Tịch Giản Cận rất bình tĩnh, Bạc Sủng Nhi có chút đoán không ra trong lòng anh nghĩ gì.

“Ừm, chúc phúc hai người.” Tịch Giản Cận rất bình tĩnh mở miệng, cúi đầu xuống, nhìn đồng hồ, nói ra: “Không còn sớm, lên đi, anh ta vẫn chờ em!”

Bạc Sủng Nhi bị câu nói này của anh làm cho nhất thời không biết nên tiếp tục nói cái gì, trong miệng đắng chát, trên mặt chỉ có cố cười, nhìn Tịch Giản Cận, giống như đùa giỡn hỏi: “Hiện tại, có phải anh thấy nhẹ nhóm hay không? Cuối cùng em không hề quấn lấy anh nữa!”

“Ừm.” Tịch Giản Cận gật đầu, phong khinh vân đạm trả lời.

trong lòng Bạc Sủng Nhi xiết chặt, thần thái tự nhiên cười, rất tùy ý nói: “Trực tiếp như vậy? Cũng quá đả thương người! Chẳng qua, em đối với anh, vẫn là rất nhớ mãi không quên... . . .”

Sau khi cô nói đến đây, biểu lộ mang theo vài phần nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.