Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 265: Chương 265: khách quan, thả chim đến đây đi! (28 )




Chương 265: khách quan, thả chim đến đây đi! (28 )

Tròng mắt của anh, giống như là có lửa thiêu đốt, có thể thiêu đốt trái tim con người.

Yên tĩnh.

Trọn vẹn duy trì mười phút đồng hồ.

Tần Thánh dựa vào trên ghế sa lon, hơi thở hổn hển.

Đêm hôm ấy, anh ta cũng không dùng toàn lực đánh anh đi, nếu như thật dùng toàn lực, sợ là... . . . Anh không chỉ gãy mất mấy cái xương sườn cùng cánh tay như vậy!

Người đàn ông này... . . . Bảy năm không thấy, thế mà xuất thủ phi phàm!

Tần Thánh chẳng qua là cảm thấy trong lòng chấn động bất an.

Mà người toàn trường, cũng còn đắm chìm trong một màn kia, chậm chạp chưa từng hoàn hồn.

Lúc này Tịch Giản Cận, đã sớm yên tĩnh trở lại.

Anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, bình tĩnh mà bình tĩnh.

Lông mi màu đen chớp động, phía dưới ẩn giấu một đôi mắt ôn hòa xinh đẹp.

Tất cả mọi người cũng không thể tưởng tượng được nhìn Tịch Giản Cận, rõ ràng là tao nhã mà tuấn tú... . . . Đứng ở nơi đó, bình tĩnh tỉnh táo, loáng thoáng mang theo vài phần cơ trí phong độ của người trí thức.

Để cho người ta căn bản là không có cách cùng với hoàn cảnh đánh nhau vừa rồi, nghĩ tới.

Rõ ràng, vừa rồi, anh có một màn cuồng nhiệt như vậy, lúc này lại trầm tĩnh như vậy, mang theo một vòng cô tịch.

Phảng phất, tất cả mọi người ở trong quán bar, dưới đáy mắt của anh, cũng chỉ là cô đơn trống không.

Anh bỗng nhiên đứng ở đó, diện mạo bình yên, quần áo toàn thân phẳng phiu, mang theo khí thế phóng khoáng.

Anh chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu, nhìn một vòng người, sau đó, nhàn nhạt nói một câu: “Các người còn ai muốn tranh tài không?”

Ngữ điệu của anh, rất chậm, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo sự tự tin ngạo nghễ.

Làm cho lòng người run rẩy, không dám lên tiếng.

Giống như, anh chưa bao giờ thua qua.

Tịch Giản Cận thấy mọi người không nói lời nào, nghĩ một chút, lúc này mới bổ sung một câu: “Đưa tay lên để tranh tài, không muốn, liền tản ra đi... . . . Mấy người không tranh được tôi!”

Lần này nét mặt của anh mang theo vài phần nội liễm, mà đáy mắt lại lộ ra kiêu ngạo.

Phảng phất, căn bản là cũng không đem những người này đặt ở đáy mắt.

Đúng thế... . . . Anh kiêu ngạo như vậy, từ khi tới thế giới này, vầng sáng phía sau, nhất định con đường cả đời anh, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Anh mang theo vẻ quý tộc trời sinh, trong thân thể chảy xuôi dòng máu phách vương năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.