Chương 242: khách quan, thả chim đến đây đi! (5 )
Ông nội Tịch tự mình ra mặt.
Đầu tiên là ở bên trong khách sạn “Khải Duyệt” ăn cơm.
Đều là người của hai nhà Bạc Tịch, tuấn nam mỹ nữ, tập hợp một chỗ.
Một bàn lớn, lại cũng không đủ chỗ, không có cách nào, chỉ có thể tìm một phòng lớn, cái này mới miễn cưỡng ngồi đủ.
Bạc Tình cùng Thất Thất (Cẩm Úc) đều không đến, bời vì ở nước ngoài.
Những người khác đều tụ tập ở cùng một chỗ.
Mọi người ăn cơm, ngược lại trò chuyện vui vẻ, bên ngoài ông nội Tịch, mãi mãi cũng là bộ dạng cực kỳ danh vọng, thế nhưng ở trước người mình, lại cực kỳ thân thiết hòa ái.
Mà đối với Tịch Giản Cận thì sủng ái đến không cách nào nói được.
Tịch gia người đến cũng không ít, có người Bạc Sủng Nhi biết, lại chưa quen thuộc, liền đều nhẹ nhàng cho qua.
Bữa cơm này, bản thân là bời vì Tịch Giản Cận cùng Tần Thánh đánh nhau, trên bàn cơm, hai người khó mà tránh khỏi bị mọi người buộc phải xin lỗi đối phương.
Đến mức bữa cơm này, ăn vào một nửa, trong miệng Tịch Giản Cận cùng Tần Thánh, đều trở thành rồi.” Lỡ tay, lỡn tay!” “Xin lỗi, xin lỗi!” “Thất lễ, thất lễ!”
Bạc Sủng Nhi ngồi ở một bên, ăn say sưa ngon lành, trong bụng lại cười một đống.
Tần Thánh n lần bị người thúc giục nâng chén xin lỗi Tịch Giản Cận, uống rượu ngồi xuống, nghiêng đầu, liền thấy Bạc Sủng Nhi nở nụ cười, không nhịn được bắt đầu đùa nghịch ủy khuất với Bạc Sủng Nhi: “Tiểu Sủng Nhi, em xem... . . . Anh sắp uống chết rồi... . . . Anh bệnh nặng mới khỏi, bọn họ thế mà khi dễ anh!”
Ngay lúc Tần Thánh nói như vậy, Tịch Giản Cận đã bị người Tịch gia buộc nâng chén xin lỗi Tần Thánh, Tần Thánh ôm lấy dạ dày, trong lòng kêu rên một mảnh, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười đầy mặt, khách khí gật đầu, biểu hiện ra ngoài không cần so đo hiềm khích lúc trước, đều là anh em, bưng chén rượu, liền ngửa đầu uống vào.
Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên đứng lên, vươn tay, bắt lấy tay Tần Thánh, lấy chén rượu từ trong tay của anh ra, đụng chén với Tịch Giản Cận: “A Thánh không thể uống rồi... . . . Cái này em sẽ uống thay!”
Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch, không chút nào để cho Tịch Giản Cận cơ hội cự tuyệt.
Tịch Giản Cận bưng chén rượu lên, cũng uống vào theo, lúc này Bạc Sủng Nhi đã ngồi xuống, bị Tần Thánh kéo vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ một chút, tự hào hô hào: “Tiểu Sủng Nhi... . . . Em thật tốt với anh!”