Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 386: Chương 386: Lịch sử hỗn loạn nhất của tập đoàn Bạc Đế 【6】




Chương 386 : Lịch sử hỗn loạn nhất của tập đoàn Bạc Đế 【6】

Lý Niệm liền giơ súng lên, hướng về phía cửa nhắm trúng.

Hộ sĩ thoáng cái lòng như lửa đốt.

Này thật muốn phá cửa sao?

Nhưng là trong lúc bất chợt truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó bọn họ liền thấy được hai người bước nhanh tới.

“Dừng tay ———— “

Người kia vội vã, đi tới trước mặt Lý Niệm, tất cả mọi người còn chưa có lấy lại tinh thần, chỉ thấy một người phụ nữ cầm túi trong tay hướng phía Lý Niệm đập tới, đập xong, còn đi tới ba người đang khí thế ngất trời, vừa đứng, ba người kia bị làm cho sợ đến lập tức cứng rắn ngừng lại, một giây sau, trên đầu mỗi người cũng bị hung hăng mà đập mấy cái.

“Các anh làm ầm ĩ cái gì! Toàn bộ đúng sang một bên, biết điều một chút, ai cũng không được nói một câu!”

Ngừoi phụ nữ có chút khí thế, thời điểm đánh, mấy người đàn ông không có một người nào dám đánh tra, nghe người phụ nữ kia nói ,trong nháy mắt biết điều toàn bộ ngồi ở một bên, hiện trường trong nháy mắt, muốn bao nhiêu hài hòa có bấy nhiêu hài hòa!

Thiều Hoa khẽ nghiêng mặt, giống như là thấy được cứu tinh, mở to miệng hô một câu: “Thất Thất... “ nhưng ngay sau đó liền thở phào nhẹ nhỏm.

Sủng phi giá lâm!

Hiện trường ai dám làm loạn.

Cẩm Úc cao ngạo đứng ở nơi đó, đi giày cao gót cao mười phân, tóc dài khẽ vén lên, thoạt nhìn so sánh với trước kia thành thục hơn vài phần, da vẫn trắng noãn như tuyết, vóc người yểu điệu mê người như cũ.

Đôi mắt của cô, lần lượt quét tới, đều hung hăng trừng mắt liếc mỗi người, sau đó liền nhìn hộ sĩ đứng một bên nói: “Các người từng bước từng bước đứng ở chỗ này theo của bọn họ làm khổ cái gì, bọn họ một đám người điên, các người cũng là một đám người điên hà? Các người nên làm cái gì thì đi làm đi, không phải là dang cứu người sao? Đứng ở ngoài cửa cứu à? Nếu là Sủng Nhi nhà tôi xuất hiện vấn đề gì, tôi sẽ đem làn da non mềm của các ngườ từng tấc xé xuống!”

Cẩm Úc tiếng mắng thanh thúy có lực, đem đám hộ sĩ mắng cho cụp đầu, đáy lòng vạn phần ủy khuất, nhanh chóng đi ra.

Bạc Tình đi lên trước, ôm lấy Cẩm Úc, chậm rãi vòng vào trong ngực của mình, không thay đổi sắc mặt phong tao, trước mắt bao người, hôn khuôn mặt nhỏ bé của Cẩm Úc một chút, chậm chạp nói: “Em xem ưm bực tức cái gì... Sủng Nhi khẳng định không có chuyện gì!”

“Anh cũng câm miệng cho em! Ngồi ở chỗ đó đi! “ Cẩm Úc đẩy Bạc Tình ra, nơi nào có tâm tình phụng bồi y, Bạc Tình đứng ở nơi đó, một hồi lâu không động tới, Cẩm Úc nhíu mày, đi tới túm lỗ tai Bạc Tình, hướng chỗ ngồi một bên nhéo tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.