Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 450: Chương 450: Minh tinh thiếu gia, người đàn ông xa xỉ! 【25】




Chương 450: Minh tinh thiếu gia, người đàn ông xa xỉ! 【25】

Bạc Sủng Nhi do dự một chút, vẫn lựa lời nói thật: “ Trên bầu trời cao ba vạn thước.”

Tịch Giản Cận nghe được như vậy, đại não hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn ngoài cửa sổ một chút, tin lời Bạc Sủng Nhi nói, sau đó rồi lại nhăn mày, quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, hỏi: “Tại sao tôi lại ở chỗ này?”

Bạc Sủng Nhi không có mở miệng nói chuyện.

Cô cũng không biết tại sao mình ở trên máy bay, chẳng qua là nhớ được mình đang ngũ trưa, khi tỉnh lại, cũng đã nằm ở chỗ này rồi, mà anh thì nằm ở trên giường.

Máy bay đã cất cánh.

Không cần nghĩ, cô cũng biết, đích thị là người tập đoàn Bạc Đế đó làm những chuyện này!

Bạc Sủng Nhi vươn tay, gãi gãi đầu, hơi bất đắc dĩ nói đến: “Cụ thể chuyện gì xảy ra em cũng không biết, có thể là bọn họ cố ý a!”

Tịch Giản Cận lập tức cực kỳ phẫn nộ, anh trong lúc bất chợt biến mất không thấy, người Tịch gia chẳng phải là muốn gấp gáp chết?

Lập tức, Tịch Giản Cận nghĩ cũng không có nghĩ mở miệng: “Quả thực là hồ nháo, tôi hiện tại phải trở về X thị! Nếu không người nhà tôi sẽ gấp gáp không yên!”

Nói xong, Tịch Giản Cận liền vén chăn lên, muốn xuống giường, Bạc Sủng Nhi lo lắng thân thể Tịch Giản Cận, vội vàng bước lên phía trước đè xuống anh, “Anh đi không được, vừa rồi em đi nhìn rồi, buồng lái cùng nơi này hoàn toàn ngăn cách, phi công vốn không nghe được chúng ta nói chuyện, anh ta là dựa theo phân phó mà làm việc, máy bay này cuối cùng đậu ở chỗ nào em cũng không biết đây!”

Tịch Giản Cận không tin Bạc Sủng Nhi, tránh khỏi Bạc Sủng Nhi, hướng buồng lái đi tới, đi qua, mới phát hiện Bạc Sủng Nhi nói đều là là thật!

Sắc mặt của anh trong nháy mắt rất khó nhìn!

Đáng chết!

Cư nhiên bị bắt cóc rồi!

Bạc Sủng Nhi đã đi ra ngoài theo, trên bàn ăn có chuẩn bị xong thức ăn, Bạc Sủng Nhi chỉ chỉ một ít thức ăn kia, sau đó ngẩng càm, hướng về phía Tịch Giản Cận cười nói: “Tịch, anh khẳng định đói bụng rồi, trước tới ăn một chút gì...... Sau đó còn uống thuốc!”

Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, bên trong một chút tâm tình ba động cũng không có, tức giận nói: “Không ăn!”

Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận vẫn tức giận chính mình, lập tức liền cười hì hì hướng Tịch Giản Cận đi tới.

Tâm tình của cô, thật sự rất tốt.

Tính tình cũng tốt hơn thần kỳ.

Cho nên, cũng không có bởi vì Tịch Giản Cận nói lời lạnh nhạt, mà tức giận!

Thậm chí, còn đột nhiên xuất hiện, giống như là dỗ trẻ con, hướng về phía Tịch Giản Cận mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.