Lại nghe được Tịch Giản Cận ngồi xổm cạnh giường, tử tế nói chuyện với hai đứa nhỏ.
“Hai đứa không thể đàm luận những đề tài này, không đúng, Tiểu Bảo là nữ, Tiểu Hải Dương là nam, nam cùng nữ sẽ không giống...... Hai đứa người nào cũng không xấu......” Sau khi Tịch Giản Cận nói đến đây, rõ ràng ngữ khí hơi lung lay.
Bạc Sủng Nhi đứng ở cách đó không xa, vừa lúc nhìn chằm chằm bên mặt Tịch Giản Cận, có ánh sáng mặt trời mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào Tịch Giản Cận, góc cạnh bên mặt người đàn ông rõ ràng, càng sinh rung động lòng người.
Cô có thể nhìn thấy sắc mặt của anh hiện lên một vòng đỏ sậm.
“Tiểu Bảo, con là cô gái nhỏ, không thể chủ động dây vào con trai, biết không? Như thế, người khác sẽ nói con không ngoan, không dễ nhìn!”
Âm điệu anh đặc biệt ấm áp, chuyên chú nhìn Tiểu Bảo cùng Tiểu Hải Dương trước mặt, từng chữ nói qua.
Tiểu Hải Dương cùng Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt của anh nghe, trong tay nắm lấy quả táo, gặm đến cực kỳ hăng say.
“Thế nhưng, chú nhỏ, vậy tại sao nam cùng nữ không giống?” Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi.
“Ngoại hình Tiểu Bảo cùng Tiểu Hải Dương vẫn không giống nữa!”
“Anh rể, tại sao cô gái nhỏ, liền không thể chủ động đụng con trai hả?”
“Bời vì cô gái nhỏ phải rụt rè một chút...”
“Vậy Tiểu Bảo có phải nên giữ khoảng cách với con trai, thì sẽ rất ngoan, cũng sẽ càng lớn càng đẹp không?”
“Ừm, Tiểu Bảo vốn rất ngoan, nhìn rất đẹp!”
............
Ý nghĩ trẻ con, luôn luôn rất kỳ quái, lòng hiếu kỳ cũng đặc biệt mãnh liệt, hỏi Tịch Giản Cận rất nhiều vấn đề cổ quái kỳ lạ.
Tịch Giản Cận đặc biệt có kiên nhẫn, tinh tế giải thích, Giống như người cha yêu thương con cái.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một màn trước mặt, đột nhiên hốc mắt dần ẩm ướt.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, cánh môi bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Một màn này...... Thật ấm áp.
Rất tốt đẹp.
Tịch Giản Cận có lẽ là người đàn ông kiên nhẫn thương yêu trẻ con nhất mà cô gặp qua.