Chương 617: Sinh nhật vui vẻ, Tiểu công chúa! 【15】
Tại sao anh có thể quên mất?
Bạc Sủng Nhi thõng mi mắt xuống, đáy lòng không giải thích được hiện lên một tầng đau thương cùng khổ sở.
Bảy năm trước, anh còn tỉ mỉ chuẩn bị quá quà sinh nhật cho cô, còn bày tiệc chsuc mừng cho cô.
Mà bảy năm về sau, thời điểm anh nghe đến cái ngày kia, tâm tính lạnh nhạt, giống như không tồn tại.
Anh hoà giải thử bắt đầu lại với cô.
Đoạn thời gian này, thật rất hạnh phúc.
Cô mỗi ngày tận lực làm cho mình làm bộ như anh thật sự tâm vô nghi kỵ với mình rồi.
Nhưng là, duy chỉ có cô biết, anh và cô, cũng không thật sự hoàn mỹ không tỳ vết.
Thật ra thì, gương vỡ lại lành, đều là gạt người.
Lúc đoàn tụ, cũng có cái khe rất sâu rất sâu.
Bạc Sủng Nhi vẫn nâng thẳng lưng, tiến vào trong công ty, cô mới quay đầu lại, vẫn như cũ phát hiện xe của anh căn bản không còn bong dáng.
Cô thả mi mắt xuống, âm thầm nghĩ, Tịch Giản Cận, năm nào tháng nào ngày nào, anh mới có thể đối đãi với em như trước?
Thật ra thì, cô thật rất muốn, để cho anh hướng về phía cô giống như là bảy năm vậy, nói một câu, Sủng Nhi, sinh nhật vui vẻ!
Cô tuyệt đối sẽ không, sẽ không hướng về phía anh nói, Tiểu Tịch, em không yêu anh nữa!
Cô khẳng định, nhất định sẽ đem bảy năm trước, hẳn là đối lời của hắn nói, không có chút nào giữ lại nói ra.
Cô nói, Tiểu Tịch, em yêu anh.
Bạc Sủng Nhi ỉu xìu đi tới công ty, một người mệt mỏi ngồi ở trong phòng làm việc, vẫn chịu đựng đến lúc tan làm, mà Tịch Giản Cận vẫn không liên lạc với cô.
Cô thử bấm điện thoại gọi cho anh, nhưng là không ai đón nghe.
Sinh nhật của cô, hình như thật trở thành nỗi đau của cô.
Cô không có đến căn hộ, ngược lại là trở về nhà.
Bởi vì cô bảy năm trước không sinh nhật, cho nên hôm nay cũng không có ai chuẩn bị sinh nhật cho cô.
Vẫn tịch mịch giống như kia bảy năm.
Không giống như là Tiểu công chúa nhà khác, mở tiệc sinh nhật xinh đẹp và phồn hoa!
Bạc Sủng Nhi ỉu xìu nằm ở trên giường, trên đường Tần Thánh điện tới, cô mệt mỏi treo máy, nguwofi đàn ông kia hình như đã hiểu, cũng không nói gì.
Bữa ăn tối người giúp việc tìm cô đến ăn cơm, cô cũng không có đi ra ngoài.
Đến buổi tối tám giờ, điện thoại di động vẫn một mảnh an tĩnh, Tịch Giản Cận không có gọi điện thoại cho cô, cũng không tin nhắn cho cô.
Biết, là mình liều mạng muốn yêu anh, biết, hiện tại anh chịu cùng mình ở chung một chỗ đã rất tốt rồi... . . . Nhưng là vẫn khắc chế không được nỗi khổ sở.
Cô không nhịn được hốc mắt ê ẩm, cắn môi dưới, suýt nữa khóc, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên!