Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 401: Chương 401: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! 【6】




Chương 401 : Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! 【6】

Bạc Sủng Nhi cảm giác mình vừa ngủ một giấc vô cùng dài, đến nửa đêm mười hai giờ mới tỉnh lại, mở mắt, thấy trên ghế sa lon trong phòng bệnh ngồi rất nhiều người, cô loáng thoáng có thể phân biệt được người tới là ai.

Phía sau lưng truyền đến đau đớn, làm cho cô không nhịn được mà hút khí.

Cô nằm úp sấp ngủ, toàn thân đều có chút chết lặng, không nhịn được giật giật thân thể, liền quấy nhiễu Tần Thánh ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Thánh bỗng nhiên mở mắt, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, để sát vào bên người Bạc Sủng Nhi, hạ thấp thanh âm xuống, hỏi: “Tỉnh? Có đói bụng không?”

Bạc Sủng Nhi lắc đầu, vươn tay, đẩy cái trán Tần Thánh, ngay sau đó sờ sờ cằm Tần Thánh, cong môi, nặn ra một cái nụ cười, hữu khí vô lực nói giỡn: “A Thánh, làm sao anh chợt già đi nhiều như vậy? Cái trán cũng nhăn thành như vậy!”

Tần Thánh không có lên tiếng, chỉ hơi hơi giơ tay lên, hung hăng mà nắm lấy tay nhỏ bé của Bạc Sủng Nhi, cúi đầu, đem ngón tay của cô đặt ở bên môi của mình, mở to miệng giống như trừng phạt, ra vẻ hung ác tàn nhẫn mà cắn tới, tuy nhiên chỉ có cảm giác tinh tế nhợt nhạt truyền vào trái tim của cô.

“Em làm anh sợ muốn chết... Em thật là làm anh sợ muốn chết!”

Bạc Sủng Nhi nhẹ nhàng rút tay về, cắn cắn môi dưới, đáy mắt của cô thoáng hiện vẻ xin lỗi, rồi lại nghe được âm điệu Tần Thánh trầm thấp tiếp tục truyền đến: “Không đơn thuần là anh, mọi người cả tập đoàn Bạc Đế đều bị em làm cho sợ đến nửa cái mạng cũng mất, Thất Thất vẫn khóc, giống như là đứa bé, anh từ chưa từng thấy chú Bạc khẩn trương như thế, ngay cả chú Niệm cũng thiếu chút nữa điên mất đem bệnh viện hủy đi!”

Bạc Sủng Nhi không nói gì, chẳng qua là nháy mắt nghe Tần Thánh tựa như trách cứ tựa như đau lòng nói, môi của cô giác không nhịn được cong lên, không cần nhìn, cũng có thể biết bọn họ rốt cuộc điên cuồng cỡ nào, nhất định là làm những thứ tiểu hộ sĩ kia sợ hãi!

Tần Thánh thấy Bạc Sủng Nhi uốn lên khóe môi, duỗi ra ngón tay, bấm bấm huôn mặt nhỏ béBạc Sủng Nhi k, “Còn cười, em còn có thể cười nữa à!”

“A Thánh, em đây không phải là không có chuyện gì sao? “ Bạc Sủng Nhi híp mắt, cười cười, sau đó ở trên gối đầu chà chà, giống như là con mèo nhỏ, mệt mỏi mà hỏi: “Đúng rồi, là ai đưa em đến bệnh viện?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.