Tịch Giản Cận cong môi, trong lúc bất chợt bật cười.
Anh trong lúc bất chợt ý thức được, hình như bây giờ đáy lòng mình thật sự quá khó chịu.
Biết rất rõ ràng là vì tốt cho nhau, nhưng thật sự vẫn khổ sở.
Có lúc, tình yêu chính là như thế, hai bên vắt óc tìm mưu kế đối tốt với nhau, hết lần này tới lần khác lại đã tạo thành đau đớn ở đáy lòng lẫn nhau.
Thậm chí giờ khắc này, anh cơ bản là khí lực nói chuyện cũng không có, chẳng qua là nhìn ngoài cửa sổ sáng rỡ ngốc một hồi, lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện Bạc Sủng Nhi đã bị đưa đến trong phòng bệnh.
Mọi người tập đoàn Bạc Đế coi chừng dùm cô, cho nên anh cũng chưa đi vào.
Mãi khi đêm đến, những nhân tài này rối rít rời đi, đem không gian để lại cho Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận, lúc này Tịch Giản Cận mới đạp bước chân vào phòng.
Lúc này Bạc Sủng Nhi đã tỉnh, nằm ở giường thất thần.
Sắc mặt cũng không phải là quá mức đẹp mắt.
Nghe được tiếng bước chân, cô liền ngẩng đầu lên, thấy là Tịch Giản Cận, cô lập tức không biết mình nên dùng tâm tình như thế nào đi đối mặt Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận đứng ở trước giường, tay giơ lên bữa tối, đưa cho Bạc Sủng Nhi, thanh âm có chút khô khốc: “Ăn đi.”
Bạc Sủng Nhi gật đầu, vươn tay, nhận lấy.
Mặc dù tai nạn xe cộ kia là giả.
Nhưng là vẫn đụng phải thật.
Lúc ngã xuống, cánh tay bị thương.
Cho nên có chút đau, nhất thời không có đón ổn, làm cô thấp giọng hô một tiếng.
Tịch Giản Cận nhướng mày đem đồ ăn đặt ở trên bàn, giơ tay lên, cầm lên cánh tay của cô, lại phát hiện đã sưng vô cùng, phía trên hiện mấy vết máu.
ánh mắt Tịch Giản Cận đột nhiên trở nên có chút tàn bạo rồi.
Nắm cánh tay Bạc Sủng Nhi càng ngày càng dùng sức.
Bạc Sủng Nhi đau đến kinh hô một trận, nước mắt cũng tràn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Giản Cận, lại phát hiện đáy mắt của anh, hừng hực Liệt Hỏa!
Bạc Sủng Nhi co rúm thân thể lại một chút, không phải là anh vì mất con mà khổ sở sao?
Cánh môi cô run rẩy một chút.
“Tịch, con của chúng ta không còn...”
Đáy mắt Tịch Giản Cận càng giăng đầy vẻ lo lắng!
Bạc Sủng Nhi ngừng thở, tiếp tục nhỏ giọng dò hỏi: “Tịch, có phải anh tức giận hay không?”
Bạc Sủng Nhi rũ mắt xuống, “Đều là em không tốt, hôm nay em không nên đi công ty... Con của chúng ta... “.