Chương 721: Tịch, em bán cô ta đi rồi ! (22 )
Vick tiên sinh còn chưa nói hết, Hàn Như Y lại đột nhiên bắt lấy tay Vick tiên sinh tay, ngữ điệu kích động hỏi: “Lúc nào tìm được tủy hợp? Vì sao tôi không biết? Có phải đại biểu Tiểu Bảo được cứu rồi hay không?”
“Vick tiên sinh, ngài nói cho tôi biết, có phải Tiểu Bảo có thể sống sót hay không?”
Vick tiên sinh bị Hàn Như Y nắm lấy tay của mình như vậy, sắc mặt anh không nhịn được lúng túng một chút, hơi đỏ lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, đem lời còn chưa có nói hết, nói cho Hàn Như Y nghe: “Cái kia... . . . Chính là tiểu công chúa Bạc gia, máu và moijphuowng diện của cô ấy rất phù hợp với đứa bé.”
Vẻ mặt Hàn Như Y trong nháy mắt ngưng kết.
Lập tức, trong đầu cô chợt lóe lên một đêm kia Tịch Giản Cận nhận được một trang giấy, lúc đó Tôn Y Sinh rõ ràng rõ ràng muốn nói gì đó, tuy nhiên lại bị Tịch Giản Cận trừng trở về.
Lúc ấy, cô chỉ là quan tâm Tiểu Bảo, căn bản không có suy nghĩ nhiều lúc đó.
Bây giờ bị Vick tiên sinh nói như vậy, cô lại giật mình tỉnh ngộ.
Khó trách ngay lúc đó sắc mặt Tịch Giản Cận khó coi như vậy... . . .
Thì ra Tiểu Bảo của cô không phải là không cứu được, mà lại cứu tinh đang ở trước mắt... . . .
Dù là mười mấy hay là mấy trăm phần vạn tỷ lệ, lại vẫn cứ rơi xuống người tiểu công chúa Bạc gia.
Không phải không biết, Bạc Sủng Nhi đối với tập đoàn Bạc Đế quý giá cỡ nào, không phải không biết, nếu để cho tiểu công chúa Bạc gia hiến tủy, có lẽ là nói mơ giữa ban ngày.
Người Bạc gia, không nỡ để tiểu công chúa nhận một chút xíu ủy khuất, làm sao có thể để cô ấy chịu đau đớn?
Thế nhưng, này liên quan tới tính mạng Tiểu Bảo... . . .
Hàn Như Y bất ổn nghĩ đến, bời vì thất thần, nhất thời quên đi việc buông tay Vick tiên sinh.
Vick tiên sinh hơi có chút xấu hổ, nhưng nhìn ánh mắt Hàn Như Y, lại từng chút cải biến... . . .
********************
Tiểu Bảo phòng bệnh, tương đương cao cấp, một phòng ngủ một phòng khách.
Đêm nay Tịch Giản Cận nhìn Tiểu Bảolúc quay người rời đi, Hàn Như Y lại đi theo ra ngoài.
“Giản Cận... . . . Em có lời muốn hỏi anh... . . .”
Tịch Giản Cận dừng lại, xoay người, nhìn Hàn Như Y, hơi gật đầu: “Hả?”