Chương 703: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (4 )
Anh sợ anh nhất thời đè nén không được chính mình, ở chỗ này tổn thương cô!
Anh đã từng nói với cômột câu, trên thế giới này, nới hắc ám nhất, là nội tâm của người.
Cô không biết, kỳ thật, sau khi anh rời khỏi vô... . . . Đáy lòng của anh, càng ngày càng hắc ám.
Trên mặt nhìn qua, giống như là một quý công tử nho nhã, kỳ thật đáy lòng của anh là một ác ma, ác ma này, sau khi gặp cô, càng dài càng lớn, càng dài càng khủng bố... . . .
Anh muốn đem hai cánh tay cô bẻ gãy, đem cô phá hủy, để cho cô từ thiên đường quẳng xuống địa ngục, cái gì cũng không có, chỉ có thể phụ thuộc lấy anh!
Như vậy, cô sẽ không không muốn anh!
Nhìn thấy không?
Đáy lòng của anh là hắc ám như vậy.
Thế nhưng, Bạc Sủng Nhi lại không chịu nhường anh đi, chuyện bây giờ đã rõ ràng, triệt để hỗn loạn tưng bừng, hôm nay anh đi, ai ngờ khi nào anh mới có thể hết giận?
Cô biết ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mình, thế nhưngm nếu hôm nay anh không cùng cô đem mọi chuyện nói rõ ràng, cô làm sao ngủ được.
“Tịch, anh tức giận, anh cứ trút ra ngoài, tuyệt đối đừng cùng em chiến tranh lạnh! Em thật sự sợ hãi... . . . Em... . . .”
Thật đáng buồn chính là bảy năm trước phạm sai, để cho cô căn bản không có cách mở miệng, tìm một cái cớ với anh.
Cuối cùng, chỉ có thể sống chết nắm lấy cổ tay anh, dùng hết toàn lực nắm lấy, không chịu buông ra, sẽ không rời đi!
Tịch Giản Cận một lời lửa giận, vốn là đã sắp không kiềm chế được, bây giờ thấy cô như thế, cuối cùng trong nháy mắt bộc phát!
Anh vươn tay, hung hăng bóp lấy cằm Bạc Sủng Nhi, dùng sức không bình thường, Bạc Sủng Nhi đều cảm giác được cổ tê dại một hồi, mang theo đau đớn.
Sắc môi cô mất hết, chỉ là nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận.
“Bạc Cẩm, em có biết anh rất muốn bóp chết em không?”
Ánh mắt Tịch Giản Cận, đều lóe ra ánh sáng hung ác.
Anh nói là chắc chắc.
Từng câu từng chữ.
Nghe qua, cũng là anh muốn bóp chết cô!
Trong lòng Bạc Sủng Nhi kinh hãi.
Khí tức bất ổn, một câu cũng nói không nên lời, giọng nói đều không phát ra được.
Tay của anh chậm rãi từ cổ của cô, chuyển dời đến trên vai cô, nắm lấy hai vai của cô, chặt chẽ nắm lấy, anh dùng sức, cô đau toàn thân cũng bắt đầu run rẩy rồi.
“Thật xin lỗi.” Bạc Sủng Nhi chịu đựng đau đớn, cắn răng, miễn cưỡng buộc chính mình nói ra ba chữ này.