Chương 707: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (8 )
“Anh vẫn luôn cảm thấy, kỳ thật anh hận em tiềm ẩn hàm nghĩa tự trách mình, trách anh động tâm trước. Trách anh không thể quên được em. Trách anh đối với em thần hồn điên đảo! Không oán được người khác! Em vô cùng phóng khoáng, nói đi là đi! Anh lại giống như một kẻ ngu ngốc, bên trong vòng xoáy, giãy dụa lấy, trốn không thoát, trốn không thoát!”
“Anh chưa từng có chủ động trêu chọc qua em, cho tới bây giờ đều là em trêu chọc anh, lúc ba tuổi, khi 16 tuổi , hay là 23 tuổi! Em đã không cho anh được một đời một kiếp, em tại sao phải trêu chọc anh? Em đã trêu chọc, vì cái gì liền không thể cắn chặt răng, bồi tiếp anh một đường đến cùng?”
“Vì cái gì?”
Tịch Giản Cận cho tới bây giờ đều rất ít nói, thế nhưng là, hôm nay, tâm tình của anh cực kỳ không ổn định, nói qua nói xong liền bắt đầu phẫn nộ.
“Nếu như em yêu anh, em không có không quan tâm anh, nếu như ban đầu anh quỳ ở trước mặt em, xin em, Sủng Nhi, đừng không muốn anh, em gật đầu, dỗ dành anh, nếu như em vô không dẫn theo một quân nhân đứng trước mặt anh, nói với anh, em thích quân nhân, bởi vì anh ta mạnh hơn anh, anh cũng sẽ không giống như một người ngu ngốc, khiến mình trở thành quân nhân, trở thành người đàn ông rất mạnh, em quay đầu nhìn anh một chút! Anh sẽ không nghĩa vô phản cố xông vào trong bộ đội, hại người hại mình rồi !”
“Em nhìn thấy không? Cái này là anh yêu em, tạo thành kết quả!”
“Bạc Cẩm... Anh cả đời này, xem như hủy trong tay em... . . . Ở trước mặt người khác, anh đều cao cao tại thượng, thế nhưng hết lần này tới lần khác ở bên em, chật vật không chịu nổi!”
Em biết anh có bao nhiêu vô tội không?
Coi là tới nay, đều là lỗi của mình, chính mình yêu em, hại đội trưởng, hại Hàn Như Y, hại con bọn họ!
Thế nhưng, chờ đến một ngày, em lại nói cho anh biết, chân tướng là em không tin anh, chỉ là đơn giản một câu, em hỏi anh một chút, cái gì đều không phát sinh, hết lần này tới lần khác... . . . Không có... . . .
Thật sự là chân tướng buồn cười!
Anh có thể không tức giận sao? Có thể không kích động sao?
Vô số lần trong mộng nghĩ đến đội trưởng máu me đầm đìa chết ở trước mặt của anh, nói với anh, Tịch chiếu cố tốt vợ và con anh... . . . Vô số lần ảo não nhận lấy lương tâm khiển trách... . . .
Thế nhưng, kết quả, mới biết được, thì ra, chính mình là vô tội nhất .
Chính mình, chẳng hề làm gì... . . . Mà cả đời bị phá hủy rồi !