Chương 700: Tịch, em bán cô ta rồi! 【1】
Tịch Giản Cận khí lực rất lớn, chiếc đũa đã dùng hết toàn lực lăn trên bàn, đem cái bàn cũng đập cho rung động, nước canh văng ra, nhưng ngay sau đó, liền thấy chiếc đũa bùm bùm rơi trên mặt đất, vọng lại âm điệu rất vang.
Chấn thành đáy lòng Bạc Sủng Nhi theo đó run lên.
Phảng phất có đau đớn kịch liệt, theo màng nhĩ của cô, một đường truyền đến đáy lòng.
Anh đúng là vẫn tức giận.
Từ buổi sáng biết chân tướng, đến bây giờ, cách bảy tám giờ, anh rốt cục vẫn bộc phát!
Bạc Sủng Nhi đang sợ Tịch Giản Cận.
Mặc dù trong ngày thường thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, một bộ điêu ngoa kiêu ngạo, nhưng là ở thế giới của cô, người đàn ông chân chân chính chính có thể đem cô trấn trụ, chỉ có một.
Đó chính là Tịch Giản Cận.
Anh mặc dù nhìn như đối với cô muốn gì được đó, nhưng là có một số việc, chỉ cần anh cho là không đúng, cho tới bây giờ đều sẽ duy trì ý kiến của mình.
Sắc mặt Bạc Sủng Nhi tái nhợt, mờ mịt nếu ngồi ở trên ghế, ngón tay gắt gao nắm cái bàn, hàm răng cắn thật chặt, buộc chính mình không có phát ra một chút thanh âm!
Tịch Giản Cận ném rớt chiếc đũa, ngay sau đó liền cong môi, cười cười.
Nụ cười của anh, nhìn thật rất tốt.
Tuy nhiên lại tăng thêm một chút lãnh ý, thâm thúy và giãy dụa bắn về phía cô, bên trong lăn lộn cảm xúc phập phồng.
Bạc Sủng Nhi không tiếng động mím môi, cho là Tịch Giản Cận là muốn mắng cô.
Nhưng là một giây sau, Tịch Giản Cận laih chậm rãi đem ánh mắt rời đi, hít một hơi thật sâu, đem những thứ tức giận kia, cứng rắn đè ép xuống.
Đúng, đè ép xuống.
Anh không muốn cùng cô đàm luận chuyện này, nói, anh sẽ cảm thấy rất buồn cười, rất đáng buồn.
Coi như là chuyện đã cách bảy năm, anh biết chân tướng, vẫn cảm thấy đáy lòng không dễ chịu.
Đến trưa, anh không ngừng tự nói với mình, đừng để ý, kia cũng chỉ là cô còn trẻ không hiểu chuyện, phạm phải một sai lầm.
Chớ để ý, chỉ cần bọn anh bây giờ còn ở chung một chỗ là tốt rồi.
Nhưng là, những lời đó, đều là ở lừa gạt chính anh.
Anh rõ ràng nghe thấy đáy lòng, quanh quẩn nồng đậm mất mác.
Đối với cô, anh không có nhẫn tâm như vậy.
Nếu quả thật nhẫn tâm, thật có thể nhẫn tâm, bảy năm trước, anh đã sớm quên sạch cô... . . .