Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 750: Chương 750: Tịch, em mang thai! 【5】




Chương 752: Tịch, em mang thai! 【5】

Đáy lòng của cô đau nhói, nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận.

Giống như là đang giãy dụa.

Một hồi lâu, cô mới giống như là đã quyết tâm, quay đầu, không để cho mình đi xem ánh mắt Tịch Giản Cận, cứng ngắc mở miệng nói: “Không có vì cái gì, em cảm thấy được cái biện pháp này giải quyết rất tốt!”

Tịch Giản Cận nhíu mày.

Anh vẫn ngưng mắt thật sâu nhìn Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi nhìn về phía Hàn Như Y một bên, phát hiện cô gái này chẳng qua là đứng ở nơi đó cúi đầu, không nói lời nào, mặc dù nhìn chưa nhìn ra vẻ mặt cô lúc này, nhưng là dùng phỏng đoán cũng có thể biết, nói không chừng là đang len lén rơi lệ đi...

Nhu nhược như vậy, cô cả đời cũng không được học.

Để cho bất luận kẻ nào, thoạt nhìn đều giống như khi phụ cô đi!

ánh mắt Bạc Sủng Nhi thật sâu lạnh xuống, cô không chút do dự mở miệng: “Chính là như anh thấy, em dùng tủy sống của em, đổi tự do của cô ta!”

Bạc Sủng Nhi khẽ mấp máy môi: “Thì ra là tủy sống của em, đáng giá như vậy, cũng có thể đổi tới một tên đầy tớ!”

Cô cắn nặng hai chữ “Đầy tớ “ này, trong mơ hồ có mấy phần tức giận.

Cô cười lạnh tiếp tục mở miệng nói: “Tiểu Bảo được cứu rồi, em hiến cho tủy sống cho cô bé!”

“Khác, mẹ cô bé là của em rồi, em xử trí như thế nào cũng là chuyện của em, anh không thể nhúng tay... Em cho cô ta một kết cục rất tốt, gả cho Vick tiên sinh, đây chính là bác sĩ nổi danh thế giới, giá trị con người rất cao, đủ để nửa đời sau của Hàn Như Y tiểu thư hưởng hết hạnh phúc rồi!”

“ Bạc Sủng Nhi em cho tới bây giờ cũng không phải là cô gái tốt, luôn luôn không thích trợ giúp người ta, em làm như vậy, thật sự dùng hết hảo tâm rồi, cũng lưu lại thân nhân của ân nhân cứu mạng của anh, dàn xếp vô cùng tốt! Huống chi, nếu như đổi thành bản thân cô ta, tìm được mỏ vàng như Vick tiên sinh, chỉ sợ cả đời đều là vô vọng đi!”

“Cho nên, anh nhìn thấy sao? Em an bài rất tốt a...”

Cô nói rất nhẹ nhàng.

Như thể không có tim không có phổi.

Vẻ mặt Tịch Giản Cận dần dần nghiêm túc, phát hiện Bạc Sủng Nhi hình như thật không sẽ cải biến ý nghĩ của mình, anh liền tăng giọng nói: “Không cần tủy sống của em, cho nên giấy khế ước căn bản trở thành phế thãi!”

“Tốt... Nếu như các người có thể tìm được một người khác có tỉ lệ phù hợp cao gần chín mươi mốt phần trăm như thế, đại khái có thể không cần em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.