Chương 332 : Tịch, em muốn gả cho anh! 【2】
Những lời nói kia vô cùng bén nhọn, nhưng cũng thương tổn không tới cô nửa phần.
Bởi vì, thương tổn, luôn là quan tâm cô, mới đưa cho cô.
Bởi vì, địch nhân không cần lời giải thích của cô, mà người yên thì cần lời giải thích của cô.
Địch nhân, nói nhảm nhiều hơn nữa, cũng không có thể giữ lại nửa điểm, mà người yêu, sẽ không vô điều kiện hiểu được cô.
Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, nghe vậy, vẻ mặt không có quá biến hóa lớn, như cũ là lạnh nhạt.
Song, trong đôi mắt của anh, lại có rất nhiều cảm xúc lăn lộn———— tức giận, rung động, đau đớn, mệt mỏi, thất vọng, giãy dụa!
Phảng phất thời gian đảo ngược, xuyên việt về đến bảy năm trước.
Anh cũng là ở tình cảnh như vậy, mà cô cho anh cũng là thâm trầm tuyệt vọng nhất!
Tịch Giản Cận cảm giác toàn bộ cao ngạo cùng tự ái của mình, lại một lần nữa bị cô hung hăng mà dậm ở dưới chân!
Cô che cổ họng, nói mình bị hóc xương cá, nước mắt vừa rơi xuống, anh liền cảm giác toàn thế giới sụp đổ, vội vàng và chật vật ôm cô đi bệnh viện.
Nhưng là, anh tìm nhiều bác sĩ tới kiểm tra, thần kinh căng thẳng đợi hồi lâu, kết quả lại là cô căn bản không có bị hóc xương!
Tại sao anh có thể quên mất cô là một người như thế nào?
Điêu ngoa cổ quái, cái gì cũng dám quậy!
Anh vẫn cứ đần như vậy, không để ý, rơi vào trong bẫy của cô!
Anh giống như là một đứa ngốc, đem lo lắng cùng tình cảm toát ra.
Tịch Giản Cận tự nói với mình, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nếu giờ khắc này, anh ở trước mặt cô nổi giận, vậy anh thật sự đại bại rồi!
Nhưng là, đáy lòng, vẫn là có một mồi lửa, hừng hực thiêu đốt lên, đốt toàn thân cao thấp da thịt của anh, thậm chí, mỗi một lần hô hấp, đều là đau đớn khó nhịn!
“Bạc Cẩm... . . . có phải cô cảm thấy một lần lại một lần nhìn tôi khó chịu, trong lòng sẽ thật thật cao hứng hay không? “ Tịch Giản Cận mở to miệng, âm điệu có chút khổ sở, trên mặt, cũng mang theo vài phần nản chí giống như bi thương, giống như là hi vọng rõ ràng mới rừa bốc cháy lên, nhưng bây giờ lại nằng nặng dập tắt, anh tự giễu nhếch môi, trào phúng cười, âm điệu chậm rãi vang lên: “Cô biết... . . . Khi đó tôi lo lắng cỡ nào cho cô không? Tôi sợ cô gặp chuyện không may... . . .”
Thậm chí cho tới bây giờ, anh còn có thể cảm giác rõ ràng được nội tâm sợ hãi lúc ấy của anh.
Nhiều lần thi hành nhiệm vụ như vậy, vào sinh ra tử, không một lần nào anh sợ hãi như vậy, nhưng là, thấy giọt lệ thứ nhất của cô, chậm rãi rơi xuống, anh cảm giác được trời long đất lỡ, trắng đen điên đảo rồi!