Chương 282: Tịch, em thủy chung một người! (11 )
Đều là cái gì?
Có ích lợi gì?
TayTịch Giản Cận tay, nắm thật chặt đấm, đáy lòng anh, hiện lên khổ sở cùng hận ý.
Chưa từng như này... . . . hận qua như thế... . . .
Lực cô ôm lấy bờ eo anh, thời gian dần trôi liền nới lỏng, giọng nói của cô, cũng biến thành có chút khổ sở cùng thê lương rồi.
Anh nghe mà lòng phát run, chưa từng nghĩ tới, cô cũng sẽ có lúc như thế.
Cô nói.
“Tịch, cái việc một đời một kiếp, em chỉ muốn một mình anh, người khác đều không muốn.”
“Tịch, em vàTần Thánh, không có gì cả... . . . Một đêm kia, cái gì cũng không có... . . . Em chỉ muốn chúc anh tức giận, thế nhưng anh đều không có phản ứng chút nào... . . .”
“Tịch, nay lúc trời tối cũng thế, em đều đùa giỡn, em không có thật muốn chọn người chiến thắng gì, chơi tình một đêm gì... . . .”
“Tịch, em vẫn luôn có một mình anh , từ đầu đến cuối, thủy chung như thế... . . .”
“Tịch, anh có thể đứng chán ghét em không? Em không có hư hỏng như trong tưởng tượng của anh... . . . Em không phải cô gái hư hỏng... . . . Bảy năm trước, em không phải, hiện tại em càng không phải, người khác nói em hỏng, em đều không quan tâm, thế nhưng là anh nói em hỏng, em thật sự rất khó chịu... . . . Anh ghét bỏ em không tốt, em sửa lại chỗ không tốt?”
“Tịch, bảy năm trước, tính ra là em sai rồi, em thật xin lỗi anh... . . . Em không nên bốc đồng như vậy, chúng ta để những chuyện kia trở thành quá khứ được không? Anh đừng hận em nhé... . . .”
Giọng nói của cô, càng nói càng ủy khuất.
Trong đêm yên tĩnh, anh ngồi ở chỗ đó, chậm chạp chưa từng động, hận ý trong lòng, từng chút từng chút bời vì cô, diễn biến thành đau lòng.
Cô nói, cô không có quên anh.
Ý của cô, là nói cho anh biết, anh xưa nay không là một món đồ chơi của cô.
Cô là thật tâm ... . . . Thật ra thì làm sao, anh cũng không phải thật tâm chứ?
Nhiều năm như vậy, thống khổ chịu đựng như vậy, ảo tưởng qua vô số lần, có một ngày, cô sẽ nói với mình, cô muốn cùng mình bắt đầu lại từ đầu... . . .
Thế nhưng, lại không nghĩ tới, sau bảy năm, cảnh còn người mất.
Cô sẽ không biết, trong bảy năm, mỗi đêm cô đều ở trong đầu anh, gầm thét, chạy trốn, đem anh giây thần kinh của anh kéo đứt, để anh đau đến không muốn sống, mỗi một cái đau, đều mang một câu, Bạc Cẩm, anh yêu em! Anh nhớ em! Anh hận em!