Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 695: Chương 695: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi!【21】




Chương 696: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi!【21】

Bởi vì không có ai có đến gần cô, cũng không có ai dám đến gần cô.

Cả đời này, sợ nhất không phải là chết, cũng không phải là bị trả thù, lại càng không là tình yêu tiêu tan rồi tuyệt vọng.

Mà là tịch mịch.

Ảo tưởng một chút, một người sống trong một cái căn hộ lớn, không có bất kỳ người nào làm bạn, thời gian có thể sẽ bị kéo dài không biết gấp bao nhiêu lần.

Tịch mịch sẽ cho người ta biến thanh kẻ điên... . . . Ha hả... . . . Thật là không biết, cái người phụ nữ vốn là giống như kẻ điên này, kế tiếp sẽ chịu đựng như thế nào?

Sách sách sách... . . . Cùng anh đấu, thật ra thì cô ta còn non lắm!

Huống chi, Sủng Nhi cũng gọi là Sủng Nhi rồi, tiểu bảo bối của tập đoàn Bạc Đế bọn họ, cũng dám xuống tay bắt nạt, này còn chịu nổi sao?

Thậm chí, còn dám uy hiếp lên tập đoàn Bạc Đế, Dịch Thiển anh, cũng không phải là người tốt gì... . . . Buổi tối hôm qua một đêm cũng ngủ không ngon, thật là không thích loại cảm giác nghẹn đến hỏng bét này, anh cũng không cách đêm báo thù, chỉ cần dám trêu anh, trong hai mươi bốn giờ, tuyệt đối anh sẽ đánh trả!

Tần Thánh thấy chuyện giải quyết viên mãn, lập tức đưa cho Bạc Sủng Nhi một cái nụ cười đắc ý, nhưng Dịch Thiển quay đầu, kêu Tịch Giản Cận trầm mặc như trước, mấy người đi ra ngoài.

Bạc Sủng Nhi ở lúc ra cửa, lại đột nhiên dừng lại, nói: “Các anh trước ở bên ngoài chờ em, em có lời, muốn nói với Triệu Tố Nhã.”

Mấy người gật đầu, đi ra ngoài, Bạc Sủng Nhi đóng cửa, lúc này mới xoay người nhìn Triệu Tố Nhã.

Triệu Tố Nhã chẳng qua là im lặng nhìn Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã một hồi, cô mới cong môi, nhợt nhạt cười cười, vẻ mặt cũng mang theo vài phần tinh xảo: “Cảm ơn cô, lần này là rất chân thành cám ơn cô, nếu như không phải là cô, có lẽ tôi cũng sẽ không hiểu rõ, Tiểu Tịch, rốt cuộc anh ấy có bấy nhiêu tốt, kể từ đó, tôi nghĩ, tôi sẽ thương anh ấy hơn... . . .”

“Từ trước tôi vẫn cho là, hoàn mỹ mới là tốt nhất, nhưng là bây giờ tôi mới biết được, thật ra thì hoàn mỹ là cần không trọn vẹn, mà cô cho tôi rất nhiều không trọn vẹn, nhưng cũng giúp tôi học xong... . . . Như thế nào mới là yêu!”

Bạc Sủng Nhi sau khi nói qua, liền xoay người rời đi.

Thật sự rất cảm tạ cô.

Không mảy may giả vờ.

Cô đi xuống lầu, thấy Tần Thánh, Dịch Thiển vàTịch Giản Cận đều đang đợi cô.

Cô cười cười, Tần Thánh và Dịch Tiển lên xe liền rời đi, cô mới đưa ánh mắt đối mặt Tịch Giản Cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.