Chương 677: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi!【2】
Âm điệu của anh, là thư sướng mà ấm áp như vậy.
Là âm điệu từ trước đến nay cô vẫn cũng thích.
Cô ngây ngốc đứng ở nơi đó, một câu cũng nói không nên lời.
Thậm chí, cũng không dám nhìn tới Tịch Giản Cận một cái.
Tịch Giản Cận từ trên xuống dưới đánh giá cô gái mảnh mai trước mắt, chân mày không tự chủ được chau lên: “Sủng Nhi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, hốc mắt từ từ phiếm hồng, cô cắn cắn môi dưới, như cũ buồn bực không lên tiếng.
Tịch Giản Cận buồn được giơ tay lên, dùng sức vuốt vuốt thái dương, tận lực vẫn duy trì ngữ điệu bằng phẳng: “Chuyện gì nghiêm trọng như thế? Làm cho em sợ thành như vậy? Ngoan, nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết?”
Thân thể Bạc Sủng Nhi vẫn khống chế không được mà run rẩy, cô buông thỏng mi mắt, vẫn không nói một lời.
Mùa hè gió đêm thổi tới, toàn thân cô đều là ướt nhẹp, có chút lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Tịch Giản Cận nhìn ở đáy mắt, cuối cùng thở dài một hơi, bỏ qua hỏi han, xoay người từ trên mặt đất nhặt lên chính mình chiếc áo khoác khô ráo mình mới vừa cởi trước khi xuống nước, đi tới bên người cô, tỉ mỉ khoác lên cho cô.
Tri kỷ như vậy.
Đáy lòng Bạc Sủng Nhi càng sợ hãi hơn rồi.
Tiểu Tịch, đối với cô càng tốt, cô càng sợ... . . .
Nhưng là cô rồi lại biết, chuyện này, anh sớm muộn cũng sẽ biết đấy!
Khi anh biết rồi, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Tịch Giản Cận khoác áo cho cô xong, giơ tay lên, chậm rãi rũ tóc của cô, ánh mắt của cô khẽ run lên, theo bản năng liền hướng phía sau lùi lại rồi hai bước.
Ngón tay Tịch Giản Cận bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
Trán nhíu lại.
Bạc Sủng Nhi cắn cắn môi dưới, cô đúng là vẫn không nhịn được, ở một giây sau, lao vào trong ngực Tịch Giản Cận, tay nhỏ bé nắm thật chặc vạt áo Tịch Giản Cận, cố nén khóc, nhưng là âm điệu đều mang theo vài phần nghẹn ngào, nghe, so với cô khóc lên, còn làm cho lòng anh đau hơn!
“Tịch, em tìm không được... . . . Em tìm thật lâu, vẫn tìm không được lễ vật kia rồi... . . .”