Chương 782: Tiểu Tịch, em mang thai rồi ! (13)
Thân thể Tịch Giản Cận hơi run rẩy một chút, anh ngồi ở ghế lái, lập tức thân thể khôi phục tư thái không nhúc nhích được.
Yên lặng.
Bên tai lờ mờ quanh quẩn lấy giọng của cô, nhàn nhạt quanh quẩn ở bên tai anh.
Từng câu từng chữ.
Cô nói: Tịch, em mang thai rồi !
Mang thai rồi !
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhàn nhạt chiếu vào trên người Tịch Giản Cận, trên mặt của anh không có bất kỳ cái gì vẻ mặt, tiếp cận với tư thái không nhúc nhích, trên mặt một mảnh lạnh lùng tái nhợt.
Bạc Sủng Nhi nói xong câu đó, cũng là lâm vào một mảnh trầm mặc.
Cô giống như là đang kiên nhẫn chờ đợi Tịch Giản Cận trả lời, thế nhưng, hồi lâu, đều không có nghe được bất kỳ tiếng nào.
Cô lúc này mới thản nhiên cười một tiếng, mở miệng: “Tịch, anh đang nghe sao?”
Tịch Giản Cận vẫn không có trả lời, thật lâu, anh nghe được Bạc Sủng Nhi tiếp tục nói: “Ngày mai chúng ta gặp mặt nói một chút đi... . . .”
Tiếng Bạc Sủng Nhi, mang theo mấy phần hờn dỗi.
Cô rất ít nũng nịu với anh như vậy, đáy lòng Tịch Giản Cận run lên, trong đầu không nhịn được có chút không cách nào tự điều khiển rồi.
“Ta đặt vị trí phòng Khải Duyệt, gian phòng dãy số 1503, lúc anh đi vào Khải Duyệt, phục vụ có nhận biết anh, sẽ đưa anh lên.”
Bạc Sủng Nhi tử tử tinh tế đem nói chỗ đặt cho Tịch Giản Cận một lần.
Tịch Giản Cận chỉ là mặt không thay đổi nghe cô nói những lời kia.
Nếu như không cẩn thận nhìn, căn bản sẽ không phát hiện, ngón tay Tịch Giản Cận, một mực không ngừng run rẩy.
Giống như khẩn trương!
Giống như kích động!
“Tịch, em rất lâu không gặp anh rồi, anh nhớ em chứ?” Ngữ điệu Bạc Sủng Nhi nhẹ nhàng chậm chạp đem mọi chuyện cần thiết nói xong, liền yên lặng bổ sung một câu: “Tịch, em rất nhớ anh.”
Cô nói những lời này, tựa như lẩm bẩm giữa tình nhân.
Mang theo thủy triều ôn nhu.
Tịch Giản Cận ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt phức tạp quang mang, nửa ngày, anh mới mở miệng nói ra: “Được... . . . Ngày mai gặp!”
Lập tức, hai người liền khách khí tạm biệt, dập máy điện thoại.
Tịch Giản Cận một người cô đơn ngồi ở trong xe, nhìn ngoài cửa sổ đen kịt, trong mắt dần hiện ra đến nhầm ánh sáng rối loạn, hồi lâu, hồi lâu, đều không có bình ổn xuống... . . .