Chương 226: tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (7 )
Khi đó anh, yêu cô còn không kịp, sủng cô đều cảm thấy chưa đủ, làm sao anh lại có thể để cho cô khó chịu chứ?
Khi đó anh... . . . Chưa bao giờ thực sự tức giận với cô, chỉ có một lần... . . .
Lúc ấy bỏ cô lại ở cửa trường học, một mình rời đi, giọng nói cùng với từ ngữ đều có chút đả thương người.
Sau khi anh rời đi, còn chưa có trở lại nhà, liền hối hận, thay đổi đầu xe, trở về tìm cô, cô đã không thấy đâu... . . .
Anh gọi điện thoại di động cho cô, cô đã tắt máy.
Anh biết rõ tính tình của cô, biết cô tức giận, đêm đó liền muốn làm sao cho cô cao hứng.
Khi đó đã tới gần sinh nhật cô rồi.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, mới suy nghĩ một biện pháp rất tốt.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn không có tới trường học, về sau mới biết được, cô đi Anh quốc, trở lại, đã là lúc sinh nhật cô, tất cả dựa theo việc anh sắp xếp, tất cả mọi người nói một tiếng “Sinh nhật vui vẻ” với cô.
Sau cùng khi anh xuất hiện, đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, anh vốn cho rằng cô sẽ hết giận... . . . Ai ngờ, cô lại phất tay, cho anh một cái tát, tất cả đề vỡ vụn... . . .
Tịch Giản Cận mở mắt, trong mắt mang theo nghi vấn, nhìn Tần Tánh, nhếch môi, ánh mắt có chút run rẩy, anh miễn cưỡng để mình trấn tĩnh, âm điệu có chút biến dạng: “Tần Thánh... . . . Anh nói rõ ràng, đến cùng chuyện gì xảy ra? Tôi đã làm gì, cô ấy lại đối với tôi như vậy?”
Tần Thánh nhìn Tịch Giản Cận biểu lộ như vậy, trên mặt trào phúng, đi từng chút từng chút ngưng lại, anh nhìn anh ta, hơi sững sờ, nửa ngày mới có hơi chút cứng ngắc mở miệng hỏi: “Anh thật sự không biết?”
Tịch Giản Cận nhìn Tần Thánh, anh lắc đầu.
Cái gì anh đều không biết, liền đã bị cô phán quyết tử hình.
Ánh mắt Tần Thánh, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, sau đó, liền có ngọn lửa thiêu đốt , không phải anh làm sao?
Nhìn nét mặt của anh... . . . Không giống như là ngụy trang.
Tịch Giản Cận vốn rất nghiêm cẩn mà chính trực, từ trước đến nay đều dám làm dám chịu, anh không phải dạng bảy năm trước làm, bảy năm sau không thừa nhận.
Điểm này, Tần Thánh chắc chắn vô cùng!
Trong phút chốc đấy, Tần Thánh không biết hình dung cảm giác lòng mình như thế nào, giống như là bị một thứ chặn ngực, không thể thở nổi, không cách nào thở dốc