Chương 65: tôi sẽ để cho anh rất thoải mái! (5 )
Cô nói có chút nghiêm túc.
Thậm chí ngữ điệu, đều mang theo vài phần nữ vương.
Tịch Giản Cận lặng yên nhìn một hồi, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ, em cũng không muốn để tôi và em công khai là địch!”
“Công khai là địch?”
Bạc Sủng Nhi “Chậc chậc” cảm thán hai tiếng, sau đó vươn tay, ôm lấy ngực mình, muốn nhiêu vô sỉ có bao nhiêu vô sỉ, lấy bộ dạng suy yếu: “Em thật sự sợ đó... . . .”
Tịch Giản Cận đã sớm lĩnh giáo qua Bạc Sủng Nhi hỉ nộ vô thường, bây giờ cô so với lúc trước càng hơn một bậc, cũng may sự tình đã qua, anh đã không là thằng nhóc năm đó, mỗi lần như thế, sẽ chỉ trầm luân.
Anh bình tĩnh như là núi xa mây trắng, rất có giới hạn quyết đoán phân chia với cô.
“Người này có tính cắt đứt vì dân trừ hại hay không?” Bạc Sủng Nhi càng nâng cao, mang theo vài phần cao ngạo, không coi ai ra gì, nói ra từng chứ: “Chẳng phải, anh vào hôm nay, đứng trước mặt em, chỉ trích em vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, lên mặt dọa người ức hiếp Triệu Tố Nhã sao?”
“Bảy năm trước, không phải anh cũng hạng người đó hay sao? Em chỉ theo chân anh học !”
Bảy năm trước... . . . Bảy năm trước... . . . Lại là bảy năm trước... . . .
Ánh mắt Tịch Giản Cận, trong nháy mắt trở nên có chút u ám, toàn thân phát ra khi lạnh khiếp người, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, “Nếu như tôi nhớ không lầm... . . . Năm đó không muốn tô là em! Bạc Cẩm tiểu thư!”
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, toàn thân nổi lên hàn ý.
“Là em không muốn anh!” Bạc Sủng Nhi ngẩng cao đầu, biểu lộ vẫn vô cùng xinh đẹp như cũ.
“Em đã biết, vậy thì minh bạch quan hệ chúng ta từ bảy năm trước đã không còn... . . . Cho nên, Bạc tiểu thư, nếu có thể, tôi hi vọng em có thể phối hợp với tôi, đừng để giữa em và tôi bị người khác nhìn ra đòn thổi.”
Tịch Giản Cận cười lạnh lùng, “Là em không muốn anh!”, thời khắc bảy năm, cô vẫn cao ngạo nói ra câu nói này.
“Em làm cái gì đều không liên quan gì đến tôi, nhưng mà, tốt nhất đừng để người ta thấy, công chúa Bạc gia, vì một người đàn ông, ỷ thế hiếp người! Bạc gia dù không tầm thường, nhưng Tịch gia, cũng không phải người tầm thường!”