Chương 453:: Trở về nông thôn nói chuyện yêu đương! (1 )
“Lúc anh hôn mê hoặc là ngủ, so với anh hiện tại ngoan hơn nhiều! Như thế, chúng ta liền có thể ở cùng một chỗ thật tốt !”
Nếu quả như thật có thể... . . . Tịch, anh không muốn ở cùng em, như vậy em sẽ thật sự biến anh trở thành người thực vật, như thế em có thể cả đời ở bên anh, nói chuyện cho anh nghe, sau đó tưởng tượng lấy dáng vẻ anh cưng chiều em... . . .
Tuy Bạc Sủng Nhi vẫn duy trì thái độ kiêu căng vừa rồi , có thể rõ ràng nhất, đã có một chút ưu thương quấn quanh.
Tịch Giản Cận đạm mạc nhìn Bạc Sủng Nhi một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, vùng vẫy một hồi, mới lạnh lùng mở miệng: “Rất xin lỗi để em thất vọng, anh cũng không hề biến thành người thực vật, liền xem như anh thật biến thành người thực vật, anh thà chết, cũng không cần em chiếu cố!”
Nói xong, anh liền nhẹ nhàng rời khỏi người Bạc Sủng Nhi, đi về phía phòng ngủ.
Sắc mặt Bạc Sủng Nhi nhất thời có chút chọc tức, cô đều đã đối với anh dịu dàng, thậm chí đều nói muốn cùng anh một chỗ cả đời, tại sao anh còn có thái độ này?
Bạc Sủng Nhi hít sâu một hơi, cô xoay người, nhìn bóng lưng Tịch Giản Cận, lạnh lùng mở miệng: “Tịch, anh có phải đang tức giận không?”
Tịch Giản Cận không có dừng lại, tốc độ là đâu vào đấy.
Bạc Sủng Nhi nỗ lực đè ép tức giận cuồn cuộn trong lòng, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cô cũng không muốn cùng anh cãi nhau !
Cô cắn môi dưới, đem giọng kiềm chế đến dịu dàng nhất, mở miệng, nói ra: “Tịch... . . . Anh đang trách em nổ súng với anh sao? Bởi vì em tin tưởng anh, cho nên em mới dám nổ súng ... . . . Tin tưởng anh có thể né tránh, anh sau bảy năm, thật sự trở nên rất mạnh... . . . Mạnh, đến em cũng có chút sợ!”
Trước kia, đều là em cố ý bày ra bọ dạng điêu ngoa, mới phát giác được anh là người đàn ông nắm được.
Bây giờ, em phát hiện mình trở nên ngang ngược thế nào, cuối cùng vẫn là cảm thấy ép không được anh rồi!
Em biết, tình yêu không phải ai áp đảo ai, không phải ai mạnh hơn ai, thế nhưng . . .
Hiện tại, người đàn ông của em, so với dự đoán của em mạnh hơn rất nhiều, trở nên xuất sắc như vậy, mê người như vậy, em lại cảm thấy, trong lòng dần dần không có cảm giác an toàn như năm đó rồi... . . .
Chương 454: Trở về nông thôn nói chuyện yêu đương! (2 )
Bất kể em làm ầm ĩ như thế nào, bất kể em giày vò như thế nào, anh cũng không còn có biểu hiện thái độ không thể làm gì đối với em ban đầu!
Tịch Giản Cận dừng bước, bóng lưng của anh nhìn đứng lên vẫn rất bình tĩnh như cũ, giống như việc không liên quan đến mình.
Có trời mới biết anh khi cô nói ra những lời kia, trái tim anh bắt đầu tăng tốc độ nhảy lên, một loại cảm xúc khó mà giải thích, đè ép ở ngực, trĩu nặng để anh không cách nào thở được.
Đúng vậy, bảy năm, trọn vẹn bảy năm, anh để chính mình trở nên rất mạnh, mạnh đủ để chấn áp cô.
Ảo tưởng qua, có một ngày anh đứng ở trước mặt của cô, thể hiện anh mạnh, cô lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Lại chưa từng nghĩ tới, cô sẽ nói cho anh biết, cô đang sợ.
Cái gọi là sợ hãi của cô, có phải giống như sợ hãi bảy năm trước của anh không?
Tiểu công chúa kiêu ngạo của tập đoàn Bạc Đế, ánh sáng phía sau để cho bất luận kẻ nào đều chỉ có thể ngưỡng vọng, khi đó, kỳ thật anh cũng sợ hãi !
Kỳ thật, hiện tại lúc này, anh không phải là không sợ?
“Tịch... . . . Từ không có một người để em cảm thấy có chút không xứng với anh... . . . Anh bây giờ, lại làm cho em cảm thấy, đằng sau muôn vàn tài sản cùng ánh sáng đều là bài trí.”
Yêu một người, có phải đều cảm giác như vậy?
Bạc Sủng Nhi chậm rãi cúi thấp đầu xuống, cô khẽ động miệng.
“Ngày đó, bọn họ nói cho em biết, anh muốn kết hôn, em nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân đều chết lặng, thậm chí quên đi đau đớn phía sau. Em không tin... . . . Cho nên em qua tìm anh... . . .”
Giọng Bạc Sủng Nhi rất mềm mại, không biết là đang nói chuyện với Tịch Giản Cận, hay là đang lầm bầm.
Tịch Giản Cận đưa lưng về phía cô, miệng mím chặt.
chuyện đêm hôm đó, kỳ thật anh rất phiền muộn, thế nhưng lại bất đắc dĩ làm vậy với cô.
“Một mình em, đi vào gian phòng kia, rất sợ hãi ... . . . Em sợ em đẩy cửa, nhìn thấy chính là hai người.”
Trong lòngTịch Giản Cận hiện lên vô vàn cảm xúc, anh đột nhiên không biết đối mặt cô như thế nào, cho nên, chỉ có thể đưa lưng về phía cô, muốn muốn rời khỏi, muốn cảnh cáo chính mình không nên mềm lòng, tuy nhiên lại cất bước gian nan.