Chương 472: Trở về nông thôn nói chuyện yêu đương! (20)
“Tịch Giản Cận, rốt cuộc anh muốn em làm sao bây giờ? Mới bằng lòng tha thứ cho em? Anh cắn răng chết như vậy, tha rằng khó chịu cũng không chịu đi cùng em, là bời vì anh hận em bảy năm trước vô tình bỏ anh hay sao?”
“Em biết anh hận em, anh quỳ gối cầu xin, em cũng không nhìn anh một chút, sau đó anh liền biến mất tại thành phố X, bảy năm đều không cho em tìm được, thậm chí nhà anh ở thành phố X, anh cũng không chịu về một bước!”
“Em biết, anh muốn trừng phạt em, cho nên khi em gặp lại anh, anh lãnh đạm với em, em không chút tức giận.”
“Em đối với anh, chịu đựng cơn giận của anh, thế nhưng, anh đến cùng có thôi hay không?”
“Em cái gì cũng cho anh, em đưa quà sinh nhật đồng ý với anh, em vì anh, từ đầu đến cuối không có đi tìm một người đàn ông, cái gì cũng giữ cho anh, em sợ anh chán ghét em, em không có đối phó Triệu Tố Nhã, thậm chí, anh không bỏ xuống mặt mũi, là vì giữ lại tự tôn còn thừa của bảy năm trước, em liền cúi đầu xuống, chịu thua với anh.”
“Cái gì em có thể làm em đều làm, anh vẫn muốn đối với em như vậy sao? Rốt cuộc anh muốn em như thế nào? Chẳng lẽ muốn em quỳ gối trước mặt anh, đem chuyện bảy năm trước anh đã làm, từng li từng tí trả lại anh sao?”
“Tịch Giản Cận, em cho ngươi biết, đó là không có khả năng!”
“Em sẽ không làm như vậy!”
“Em thật sự rất tức giận, khi em biết anh sống không tốt, làm em tức chết, em thật hận không thể cầm súng bắn chết anh! Anh thật sự quan tâm tổn hại bảy năm trước sao? Nếu như anh thật quan tâm, như vậy, Tịch Giản Cận, em liền trực tiếp nói cho anh, chúng ta không yêu, anh hận em, hận chết em đi, mỗi ngày tra tấn em cũng không quan trọng, dù sao anh chính là không muốn đi cùng với em!”
“Em thật sự là không nghĩ tới lòng anh nhớ nên vậy, bảy năm trước, anh cũng làm có làm chuyện cô lỗi với em, em đều có thể không so đo, anh vì cái gì không thể quên hết? Chẳng lẽ quá khứ so với hiện tại cùng tương lai quan trọng hơn?”
Bạc Sủng Nhi, nói đến sau cùng, lại chậm rãi bình tĩnh lại, cô nói rõ ràng từng chữ, âm điệu êm tai, chỉ là ngữ khí còn mang theo vài phần ngạo mạn.
Tịch Giản Cận nghe mà ánh mắt hơi hơi trầm xuống, chuyên bảy năm trước, anh làm sao có thể còn để trong lòng?
Lúc mới bắt đầu là để ý, là hận!