Ngụy Châu từ xa đi đến đưa tay ôm lấy vai của cô dựa vào người anh, anh nhẽ trừng mắt nhìn Thiên Ninh:
“- Vị hôn thê mà tôi giấu bấy lâu nay chính là Trần Thiên Ngọc! Trần Thiên Ninh, cô nên nhớ những lời mà cô mỉa mai vợ tôi, tôi sẽ ghi nhớ từng chữ một!”
Hiểu Đình ra vẻ tức giận, anh ta nhìn cô rồi nói:
“- Vậy là lúc cô quen tôi, cô đã kết hôn rồi? Hừ, cô cũng chả phải là người tốt lành gì, một chân đạp hai thuyền cơ mà!”
Thiên Ngọc đang định phản kháng lại lời nói của anh ta thì Ngụy Châu đã đứng chắn giúp cô ở đằng trước, anh đi đến lại gần Hiểu Đình, đôi mắt anh giương lên nhìn anh ta lạnh lùng rồi nói:
“- Cái đêm mà cô ấy thu âm ở thành phố A, vừa quay xong là cô ấy mua vé máy bay để về thành phố C nhằm tạo cho anh bất ngờ, không ngờ, về đến chung cư nơi anh ở, cô ấy bắt gặp cảnh tượng anh và Trần Thiên Ninh có gian tình. Xong đêm đó, tôi đã đề nghị kết hôn với cô ấy và cô ấy đã đồng ý với tôi!”
Ngụy Châu đưa tay lên vuốt tóc lộ rõ khuôn mặt điển trai, có khí chất lạnh lùng. Anh nhanh chóng tiếp lời:
“- Đó cũng là ngày mà cô ấy quyết định chia tay với anh chứ không phải là ở bữa tiệc sinh nhật của Trần Thiên Ninh! Không ngờ, trước đó, cả hai người lại ảo tưởng đến thế, nghĩ là cô ấy vẫn còn yêu anh à, nực cười!”
Thiên Ninh cảm thấy không phục lời nói của anh, cô ta tiến lên phía trước, căng thẳng nhìn anh rồi hỏi:
“- Nhưng gia đình tôi không hề chấp nhận cuộc hôn nhân của anh và chị ấy!”
Thiên Ngọc đứng ở phía sau anh, cô khẽ đưa tay nắm lấy áo anh nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu cho anh lùi về sau để cô nói chuyện với Thiên Ninh. Ngụy Châu hiểu được nên đã nhường cô tiến lên phía trước, còn anh đứng ở phía sau xem cô sẽ phản ứng ra sao với lời nói của Thiên Ninh. Thiên Ngọc khẽ cười nửa miệng, gương mặt cô bắt đầu tiến sát lại gần Thiên Ninh rồi nghiêm túc nói:
“- Ồ, tôi quên nói cho cô biết, chuyện tôi và Ngụy Châu kết hôn, cha đã biết rồi, hơn nữa, cha cũng đã chấp nhận rồi! Cô và người phụ nữ tên Nhạc Sơ kia có quyền gì mà quyết định chuyện hôn nhân của bản thân tôi!”
Thiên Ninh tức giận vung tay lên đánh cô, Ngụy Châu đang định bắt lấy tay của cô ta nhưng cô đã kịp thời nắm chặt lấy tay của cô ta, Thiên Ngọc nhìn cô ta đầy lạnh lùng rồi khẽ nói:
“- Đừng thách thức sự giới hạn của tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Thiên Ngọc vừa dứt lời, cô nhanh chóng buông tay của Thiên Ninh rồi quay lại nhìn anh mỉm cười dịu dàng:
“- Chúng ta vào thôi!”
Ngụy Châu khẽ gật đầu, anh đưa tay nắm lấy tay cô bước vào trong công ty. Ngụy Niên từ bên trong chạy ra chào hai người, cậu khẽ nói nhỏ với cô và anh:
“- Còn hơn 2 tiếng nữa thì cuộc họp báo mới bắt đầu. Anh hai và chị dâu vài phòng chờ nghỉ ngơi đi!”
Thiên Ngọc nghe đến thời gian của buổi họp báo còn khá lâu, cô nhìn Ngụy Niên rồi hỏi:
“- Hả? Còn hơn 2 tiếng sao? Vậy sao mọi người đều đến sớm thế?”
Ngụy Niên nhìn ra ngoài cửa thấy mọi người ai nấy đều đến rất đông, chỉ thiếu mỗi phóng viên và nhà báo. Cậu khẽ sờ trán của cậu rồi nói:
“- Chắc là Hiểu Đình và Trần Thiên Ninh kéo mọi người đến sớm chứ gì? Chứ em hẹn tất cả các nhà báo và phóng viên trong thành phố C 9 giờ hơn mới đến đây mà!”
A Thành mặc bộ đồ vest, tay đang chống nạng khó khăn bước ra ngoài chào mọi người:
“- Chào sếp, chào chị dâu! Hai người đến rồi!”
Ngụy Niên nghe giọng nói của A Thành, cậu nhanh chóng quay lại đỡ lấy A Thành bước đi, cậu khẽ mắng A Thành:
“- Bảo cậu ở trong phòng nghỉ ngơi đợi tôi, sao lại không nghe lời rồi!”
A Thành ngước lên nhìn cậu lắc đầu bảo không sao. Thiên Ngọc và Ngụy Châu muốn giành chút không gian riêng cho hai người họ nên cả hai cùng nhau đồng thanh lên tiếng:
“- Hai người ở đây đợi phóng viên và nhà báo, hai người chúng tôi vào trong phòng nghỉ ngơi trước!”
Ngụy Niên nhanh chóng trả lời hai người:
“- Được, anh hai đưa chị dâu vào phòng số 2 bên trong đi!”
Ngụy Châu thấy sắc mặt cô không ổn, anh thầm nghĩ sáng nay đi gấp nên cả hai đều không có ăn sáng. Ngụy Châu cúi người xuống, ôm lấy cô vào lòng, Thiên Ngọc cũng biết anh đang lo lắng cho cô nên cô cũng đưa tay lên ôm lấy cổ của anh. Anh dùng chân đạp nhẹ cửa phòng, đặt nhẹ nhàng cô xuống giường nghỉ, sau đó, anh lấy điện thoại gọi thức ăn ngoài. Đặt thức ăn xong, anh cúp máy rồi đi đến ngồi cạnh cô, anh khẽ tựa đầu vào vai cô, tay anh nắm lấy tay cô, mỉm cười nói:
“- Biết em chưa ăn sáng nên anh đặt toàn là những món mà em thích ăn! Anh có đem theo thuốc, ăn xong em nhớ uống thuốc đấy!”
Thiên Ngọc đưa tay khẽ chạm nhẹ vào gương mặt anh, cô cũng khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của anh, nhìn anh nở một nụ cười hồn nhiên rồi nói:
“- Châu bảo bối, hay một lát, em ăn xong anh móm thuốc cho em như hôm qua đi!”
Ngụy Châu ngồi dậy, anh đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô, sau đó nở một nụ cười gian manh nhìn cô rồi khẽ nói nhỏ vào tai cô:
“- Nói thẳng ra là em muốn hôn anh đúng không?”
Bị anh trêu ghẹo, gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên vì bị anh nói trúng tim đen, cô khẽ cúi đầu xuống, nói nhỏ:
“- Làm gì có...”
Thiên Ngọc chưa kịp nói hết câu, Ngụy Châu đã nhanh chóng nâng cằm của cô lên, môi anh tiến sát vào môi cô rồi hôn thật sâu vào môi cô, tay anh khẽ chạm vào gương mặt cô. Ngụy Châu luyến tiếc dứt môi cô ra, nụ cười anh ngọt ngào nói với cô:
“- Được rồi chứ, Ngọc Ngọc, em có hài lòng với nụ hôn vừa rồi của anh không?”
Gương mặt của Thiên Ngọc đỏ càng đỏ hơn, cô lấy tay che mặt của mình lại rồi xấu hổ nói:
“- Anh lại trêu chọc em rồi!”
Ngụy Châu nắm lấy tay cô, giọng nói của anh ôn nhu, nhìn cô nghiêm túc nói:
“- Anh chỉ trêu chọc mỗi mình em mà thôi! Bởi vì em là vợ anh, là cô gái đáng yêu nhất mà anh từng gặp!”
Thiên Ngọc nghe những lời nói này của anh khiến cô rất vui, sau đó, cô giả vờ nói với anh:
“- Châu bảo bối, trình độ thả thính của anh cao như thế này, không biết lúc du học anh đã từng tán tỉnh cô gái nào chưa?”
Bàn tay anh đưa tay khẽ nhéo vào má của cô, đầu anh khẽ cụng nhẹ vào đầu cô rồi nghiêm túc nói:
“- Em đó, hỏi linh tinh không à? Tất nhiên là anh chưa từng thả thính ai ngoài em rồi! Ngọc Ngọc, em là cô gái đầu tiên cũng như là mối tình đầu của anh mà anh muốn bảo vệ cô gái nhỏ này suốt đời này!”
Nụ cười của cô ngọt lại càng ngọt hơn, Thiên Ngọc đưa tay chạm nhẹ vào tóc của anh, sau đó ôm lấy cổ của anh, dịu dàng nói:
“- Châu bảo bối, cảm ơn anh đã đến bên cạnh em! Tuy anh không phải là mối tình đầu của em nhưng lại là người mà em yêu nhất!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài, Ngụy Niên đang cầm một hộp thức ăn mà người giao hàng vừa đem đến. Cậu đứng bên ngoài đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của anh và cô, không muốn nghe tiếp nữa nên cậu gõ cửa rồi lên tiếng:
“- Anh hai, chị dâu! Thức ăn của hai người đến rồi!”
Ngụy Châu nhẹ nhàng buông cô ra, anh đi đến mở cửa nhận lấy phần thức ăn rồi hỏi Ngụy Niên:
“- Bao nhiêu tiền để anh trả lại cho em?”
Ngụy Niên khẽ nghiêng người nhìn vào trong phòng, cậu ngước lên nhìn anh thành thật nói:
“- Gần 1 vạn, nhưng mà anh không cần phải trả lại cho em đâu! Chút tiền nhỏ này có là gì đối với em đâu, mau mang đồ ăn vào cho chị dâu ăn đi, đừng để chị ấy đói!”
Ngụy Châu mỉm cười gật đầu với cậu rồi hỏi:
“- Thời gian còn nhiều không? Để anh và Ngọc Ngọc chuẩn bị nữa!”
Ngụy Niên nhìn đồng hồ trên tay thấy thời gian vẫn còn nhiều, cậu nhìn anh rồi nói:
“- Còn hơn 1 tiếng rưỡi nữa. Thời gian còn nhiều mà, hai người cứ từ từ mà dùng bữa sáng đi, em đi ra ngoài với A Thành!”
Ngụy Niên vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi. Ngụy Châu thở dài, khẽ đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng đem thức ăn đến cho cô rồi bảo:
“- Thức ăn đến rồi, chúng ta tranh thủ ăn sáng thôi!”
Thiên Ngọc gật đầu, chăm chú nhìn anh mở từng khay thức ăn ra cho cô, sau đó, anh đẩy những món mà cô thích lại cho cô, đôi mắt cô khẽ chớp chớp ngước lên nhìn anh rồi nói:
“- Châu bảo bối, anh đút cho em ăn đi!”
Ngụy Châu đang định gắp thức ăn vào miệng mình, thấy cô chu môi lên muốn anh đút cho ăn, anh thở dài, cầm đũa nhẹ nhàng gắp món rau mà cô thích đút vào miệng cô, sau đó anh đưa đũa liếm nhẹ rồi cười gian nhìn cô hỏi:
“- Anh đút ngon hơn hay là em tự ăn ngon hơn!”
Nhìn thấy hành động vừa rồi của anh, Thiên Ngọc xấu hổ tự động cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng mình, cô khẽ lườm anh một cái rồi nói:
“- Anh lại trêu chọc em rồi!”
Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô, khẽ nói nhỏ:
“- Em mau ăn đi, hay là để anh đút cho em ăn nữa!”
Thiên Ngọc nhanh chóng cần đũa lên ăn hết thức ăn mà anh đã đặt. Sau khi dùng bữa sáng xong, Ngụy Châu xếp gọn gàng những khay thức ăn vào trong hộp, đặt sang một bên, anh nhẹ nhàng lấy thuốc để trên bàn ra, rót ly nước rồi đưa cho cko, anh khẽ nói:
“- Ngọc Ngọc, uống thuốc đi, em vẫn còn đang bệnh đấy! Sắp đến giờ họp báo rồi!”
Thiên Ngọc chu môi lên, nhìn anh rồi làm nũng:
“- Châu bảo bối, em không uống thuốc được không? Thuốc này đắng hơn thuốc hôm qua nữa, em uống không nổi!”
Ngụy Châu nhìn cô thở dài, anh cầm lấy viên thuốc cho vào miệng mình, nhẹ nhàng tiến lại gần cô, anh nhanh chóng đưa viên thuốc vào miệng cô, sau đó tiện tay anh cầm lấy ly nước uống một hơi rồi cho vào miệng cô. Xong xuôi, anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô khẽ mỉm cười hỏi:
“- Như vậy còn đắng không?”
Gương mặt của Thiên Ngọc đỏ ửng lên, cô khẽ lắc đầu trả lời anh:
“- Không...không còn đắng nữa!”
Ngụy Châu mỉm cười nhìn cô, anh cầm lấy ly nước và hộp thức ăn đi ra ngoài, gương mặt anh khẽ nhăn lại, thầm nghĩ:
“- Sao viên thuốc này lại đắng thế nhỉ? Cũng may là mình nhanh trí đút thuốc cho Ngọc Ngọc bằng cách này, nếu không chắc cô ấy cũng không chịu uống!”
Ngụy Niên vừa nhìn thấy anh đi ra ngoài, cậu nhanh chóng chạy đến nói nhỏ vào tai anh:
“- Anh hai, các phóng viên và nhà báo đều đến rồi! Chúng ta bắt đầu được chưa?”
“- Được rồi, em giúp anh sắp xếp một chút! Anh đưa Ngọc Ngọc cùng ra ngoài!”
Ngụy Châu đưa ly nước và hộp thức ăn cho Ngụy Niên nhờ cậu cất giùm anh. Anh chính lại quần áo, khẽ nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi đến nắm lấy tay cô rồi nói:
“- Chúng ta ra ngoài thôi, các phóng viên và nhà báo đều đã đến rồi! Ngọc Ngọc, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Thiên Ngọc đưa tay khoác lấy tay anh, cô mỉm cười ngọt ngào, tự tin trả lời anh:
“- Có anh ở đây với em mà, em không cần thiết phải lo sợ gì cả!”
Ngụy Châu khẽ mở cửa phòng ra, cả hai cùng nhau đi ra sảnh chính của công ty bằng cửa sau. Thiên Ngọc hồi hộp ngồi ngay cạnh anh, tuy đây không phải lần đầu cô dự họp báo nhưng điều mà cô hồi hộp bây giờ đó chính là buổi họp báo nói về mối quan hệ của cô và anh.
Có một phóng viên tiến lên phía trước cùng hỏi anh và cô:
“- Xin hỏi, Mặc thiếu và Trần đại tiểu thư có quan hệ gì?”
Ngụy Châu nắm lấy tay cô, mỉm cười thân thiện nhìn người phóng viên trước mặt, anh nghiêm túc nói:
“- Có phải mọi người đều đang thắc mắc về vị hôn thê đang giấu mặt của tôi có phải không? Vậy giờ tôi xin tiết lộ luôn, Trần Thiên Ngọc chính là vị hôn thê của tôi, chúng tôi đã đăng kí kết hôn vào 1 tháng trước!”
Một nam nhà báo cũng tiến lên phía trước hỏi cả hai:
“- Nhung tôi nghe nói, Mặc thiếu vẫn chưa cầu hôn Trần nhị tiểu thư! Hơn nữa, tin tức Trần nhị tiểu thư đang độc thân vẫn còn trên baidu!”
Câu hỏi này, Thiên Ngọc nắm lấy tay anh khẽ lắc đầu, có nghĩa là câu hỏi này cô sẽ đích thân trả lời. Cô nhìn mọi người xung quanh, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười ngọt ngào, cô đưa ngón tay đang đeo một chiếc nhẫn giơ lên cho mọi người xem rồi nhanh chóng trả lời mọi người:
“- Đây là chiếc nhẫn mà Ngụy Châu đã tặng cho tôi vài ngày trước! Còn nữa, chuyện tôi vẫn còn đang độc thân chính là tôi tạm thời không muốn tiết lộ chuyện tôi đã kết hôn vì lý do công việc, bây giờ chuyện tôi kết hôn đã có thể tiết lộ rồi!”
Thiên Ninh thấy mọi người đều vỗ tay khen ngợi cô, tay của cô ta nắm chặt lại, cô ta tiến lên phía trước để hỏi cô:
“- Chị cả, vậy chị có dám trả lời câu hỏi này không? Chị có yêu người đàn ông đang ngồi cạnh chị không?”
Mục đích của Thiên Ninh muốn hỏi cô nhằm để cho cô bị mất mặt. Câu hỏi này khiến cho Thiên Ngọc rất do dự, cô suy nghĩ một hồi lâu, sau đó, ngước lên nhìn mọi người, cô nở một nụ cười thật tươi, nắm lấy tay anh rồi tự tin nói:
“- Trước đây đúng là tôi rất yêu Hiểu Đình. Ngay khi tôi đang bị chính anh ta phản bội, Ngụy Châu là người muốn che chở cho tôi suốt đời này. Lúc đầu, đúng là tôi chỉ muốn lợi dụng anh ấy để mình được nổi tiếng và thực hiện việc trả đũa của mình mà thôi, nhưng bây giờ, trái tim tôi thật sự chỉ hướng về anh ấy và tôi yêu anh ấy!”
Mọi người xung quanh sau khi nghe câu nói của cô, họ đều cho cô một tràng vỗ tay, ai nấy cũng đều khen ngợi cô thật thà, luôn hướng về phía của Hiểu Đình và Thiên Ninh mà chỉ trích.
Sau khi phỏng vấn xong, Thiên Ngọc và Ngụy Châu mệt mỏi tiến vào phòng nghỉ ngơi. Thiên Ngọc vừa bước vào phòng, Ngụy Châu đã nhanh chóng khóa cửa phòng lại, đi đến áp sát cô vào tường rồi hỏi:
“- Những lời em nói lúc nãy có phải là thật không?”
Thiên Ngọc nhớ lại những lời nói lúc nãy của mình, cô đưa tay lên ôm lấy cổ của anh rồi thành thật nói:
“- Lúc nãy là em nói thật, có lẽ trước đây em đã sai, chỉ lợi dụng anh để thực hiện được mục đích của mình! Nhung bây giờ...người mà em yêu chỉ có mình anh, không hề muốn lợi dụng anh nữa!”
Thiên Ngọc vừa dứt lời, Ngụy Châu đã cúi đầy xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh đưa tay ôm lấy eo của cô rồi ôn nhu nói:
“- Ngọc Ngọc, anh tin em!”
“- Thiên Ngọc! Cậu có trong đó không?”
Từ bên ngoài, Lưu Vân đang gõ cửa gọi cô. Hai người đều nghe thấy liền nhanh chóng tách ra, Thiên Ngọc đỏ mặt chỉnh lại quần áo rồi đi ra mở cửa. Lưu Vân thấy mặt cô đỏ ửng, lại thấy anh đang ở trong phòng, cô ấy khẽ đụng nhẹ cô rồi chọc ghẹo:
“- Thiên Ngọc, sao mặt cậu đỏ thế? Có phải hai người vừa mới làm gì...”
Thiên Ngọc sợ anh sẽ nghe thấy nên khi Lưu Vân chưa nói hết câu, cô đã nhanh chóng kéo cô ấy ra ngoài:
“- Sao lúc nãy tớ không thấy cậu vậy?”
Lưu Vân sờ trán, nhìn cô mỉm cười rồi nói:
“- Lúc nãy tớ và Ngụy Trạch cùng nhau đi ăn nên không đến kịp, may mà trên weibo có phát trực tiếp buổi họp báo của cậu, vừa nãy cậu làm tốt lắm!”
Lúc này, Thiên Ninh từ bên ngoài bước ra cùng với Hiểu Đình, vô tình cô ta đã nghe thấy được lời nói của cô. Thiên Ninh tiến lại gần cô, khinh bỉ cô:
“- Chị đừng tưởng như thế thì chị sẽ nổi hơn tôi, tôi có cách để hạ lưu lượng và nhiệt độ chị xuống đấy, chị cứ chờ xem!”
Thiên Ngọc cũng nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô khẽ cười nửa miệng rôi cảnh cáo:
“- Vậy sao? Tôi nghĩ là cô sẽ không còn cơ hội để hạ tôi xuống nữa đâu!”