Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Vợ Lên Đến Tận Trời

Chương 32: Chương 32: Hạnh Phúc - Đại Kết Cục




Thi Anh vừa nghe cô mắng cô ta xong, tâm trạng của cô ta rất tức giận, nhưng vì có anh đang ở đây, nên Thi Anh giả vờ yếu đuối ngước lên nhìn anh khóc lóc:

“- Ngụy Châu ca ca, chị Thiên Ngọc đáng sợ quá à!”

Thiên Ngọc biểu cảm cạn lời nhìn cô ta, cô gạt tay ra để anh đứng phía sau mình, giọng nói cô bắt đầu lạnh lùng:

“- Thi tiểu thư, tôi nói cho cô nghe, tôi có đáng sợ cách mấy thì cũng chỉ đáng sợ với những người vốn có ý đồ với chồng tôi! Nhìn thấy cô chỉ nhỏ hơn tôi khoảng 2 tuổi mà sao nhìn cô lại còn già hơn cả tôi vậy?”

Bị cô chê già, Thi Anh hốt hoảng vội lấy gương ra soi, trên mặt cô ta toàn là dầu, phấn thì bị trôi ra. Nhưng không vì thế mà cô ta bỏ cuộc, Thi Anh tức giận nhìn cô nói:

“- Chị dám chê tôi già sao? Có tin tôi chỉ cần búng tay một cái là chị bị phong sát ở cái ngành này luôn không?”

Thiên Ngọc khẽ nhếch môi lên cười nửa miệng, cô đưa tay lên nâng cằm của cô ta rồi nói:

“- Vậy phải xem cô có bản lĩnh không đã?”

Thi Anh nghe lời thách thức của cô khiến cô ta càng thêm tức giận, Thi Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi điện cho Thi lão gia:

“- Cha, con muốn cha giúp con phong sát một người!”

Thi lão gia đang ngồi sắp xếp lại mớ tài liệu trên bàn, nghe con gái của ông gọi, ông liền nhanh chóng bắt máy:

“- Sao nào? Ai dám chọc giận con gái của cha vậy, con nói cha nghe, cha sẽ lập tức phong sát người đó cho con!”

Thi Anh xoay qua nhìn cô, sau đó lặng lẽ nói ra tên của cô:

“- Là Trần Thiên Ngọc đó cha, cha lập tức phong sát chị ta đi!”

Ngụy Châu không thể nhịn nổi nữa vì có người đang muốn phong sát vợ của anh, Thiên Ngọc ngăn lại nhìn anh khẽ gật đầu. Thi lão gia sau khi nghe xong cái tên này, ông liền lập tức hoảng hốt mà vô tình làm rơi xấp tài liệu:

“- Thi Anh, con điên rồi à? Con có biết Trần Thiên Ngọc là cháu gái trưởng của Nhật gia không? Con nhờ cha phong sát cô ấy có khác nào con muốn gia đình mình bị phá sản không?”

Thi Anh nhanh chóng quay sang nhìn cô, cô lập tức tắt máy, khẽ đi đến gần cô nắm lấy cổ áo cô rồi hỏi:

“- Cô là cháu gái trưởng của Nhật gia?”

Thiên Ngọc ngay lập tức nắm lấy tay của cô giựt ra, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi nói:

“- Phải thì đã sao? Gia đình cô không dạy cô phép tắc gì à, tôi là tiền bối của cô mà cô lại dám động tay động chân với tôi à!”

“- Xin lỗi chị Thiên...”

Thi Anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngắt ngang lời của cô ta:

“- Lời xin lỗi của cô, tôi thật sự không dám nhận! Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, sau này tránh xa chồng của tôi ra xa một chút, nếu để tôi còn thấy cô đến gần tán tỉnh anh ấy, tôi không biết sẽ làm gì với cô tiếp theo đâu!”

Nói xong, Thiên Ngọc quay lại nắm lấy tay của Ngụy Châu cùng nhau đi ra ngoài. Ngụy Châu thấy dáng vẻ của cô lúc nãy rất ngầu, anh liền đưa tay xoa đầu cô rồi bảo:

“- Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy em ghen!”

Gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên khi nghe anh nói như vậy, cô nhanh chóng lên xe rồi bảo anh:

“- Cha gọi em hôm nay về nhà ăn cơm! Hay là hôm nay chúng ta về Trần gia dùng cơm đi, sẵn tiện em gửi thiệp mời đến dự hôn lễ của chúng ta cho Trần gia luôn!”

Ngụy Châu tựa lưng vào xe thở dài, sau đó anh mới quay người bước lên xe, đưa tay lên xoa đầu cô rồi bảo:

“- Được, chúng ta về Trần gia!”

Ngụy Châu thắt dây an tòan cho cô xong, sau đó anh bắt đầu đạp chân ga lái xe đưa cô về Trần gia. Cổng biệt thự Trần gia bắt đầu hé rộng, Ngụy Châu lái xe thẳng vào trong biệt thự. Tưởng Trần lão gia sẽ ra đón tiếp cô, không ngờ lại là Nhạc Sơ, bà ta vì nhẫn nhịn nên đã cố gắng nhìn cô mỉm cười:

“- Ngọc Ngọc, con về rồi à? Mau đưa Mặc thiếu vào trong nhà đi!”

“- Được, cảm ơn bà!”

Sau khi cô lướt ngang bà ta, bà ta khẽ nhìn cô hạnh phúc mà tức thay cho Thiên Ninh. Thiên Ninh đứng gần đó thấy Nhạc Sơ lặng lẽ đi vào phòng bếp nên cô ta cũng âm thầm đi theo. Bất chợt Thiên Ninh nhìn thấy bà ta đang định bỏ thứ gì vào thức ăn, Thiên Ninh nhanh chóng chạy đến ngăn lại:

“- Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”

Bà ta gạt tay Thiên Ninh ra rồi nhìn cô ta cười lạnh:

“- Cô ta cướp hết mọi thứ của con thì mẹ hạ độc cô ta có gì sai hả? Chỉ cần cô ta chết, thì mọi thứ mà cô ta có đều là của con!”

Thiên Ninh lập tức giựt lấy lọ thuốc độc, nhìn bà ta sợ hãi nói:

“- Mẹ đừng làm hại chị ấy, trước đây là do con sai, xém chút nữa con hại chị ấy bị sẩy thai rồi! Bây giờ mẹ định giết chị ấy nữa, mẹ muốn con sau này làm sao mà dám đối mặt với chị ấy!”

“- Con thay đổi rồi, trước kia con ghét nó lắm mà!”

Thiên Ninh cúi mặt xuống, gương mặt cô ta khẽ buồn tủi trả lời Nhạc Sơ:

“- Trước kia là con sai, con cũng không ngờ tên Hiểu Đình kia lại là một kẻ bắt cá nhiều tay! Nếu mà con còn thấy mẹ dám làm hại chị ấy nữa, con không nể tình thân mà không dám làm gì mẹ đâu!”

Nói rồi, Thiên Ninh bước thẳng ra khỏi phòng bếp. Vẻ mặt của Nhạc Sơ tức lắm nhưng không thể làm gì được Thiên Ngọc.

Cả nhà bắt đầu cùng nhau dùng bữa cơm, thấy chỗ của Thiên Hào còn trống nên Thiên Ngọc ngước lên hỏi Trần lão gia:

“- Cha, Thiên Hào đâu rồi? Hôm nay nó không ở nhà dùng bữa với gia đình hả?”

Trần lão gia nhìn cô khẽ mỉm cười ân cần, ông nhanh chóng đáp lại lời cô:

“- Thiên Hào hả? Từ khi nó có bạn gái đến giờ là liên tục vắng nhà, nghe bảo bạn gái nó là em gái của con hả, con rể?”

Ngụy Châu nhẹ nhàng gắp miếng cá vào chén cho cô, anh ngước lên khẽ gật đầu với ông rồi nói:

“- Vâng, có Thiên Hào chăm sóc cho Tuyết Anh, con cũng yên tâm được phần nào!”

Ngụy Châu vừa dứt lời, thì Thiên Ngọc đưa tay lên kéo tay áo anh ngầm ra ám hiệu. Ngụy Châu nhạn chóng hiểu ý, anh nhẹ nhàng lấy ra trong túi xách của cô những tấm thiệp mời, nhẹ nhàng đưa cho Trần lão gia rồi bảo:

“- 2 tuần nữa là đến hôn lễ của con và Thiên Ngọc, con rất mong cả nhà chúng ta đến để dự hôn lễ của bọn con!”

Trần lão gia nhận lấy những tấm thiệp mời, ông nhẹ nhàng gật đầu đáp lại anh:

“- Ngày vui của hai đứa làm sao mà Trần gia lại vắng mặt được! Hai đứa yên tâm, bữa đó cả nhà sẽ đến dự!”

Thiên Ngọc và Ngụy Châu sau khi nghe câu nói này xong liền nhìn nhau mỉm cười. Đây là lần đầu tiên mà Trần gia có một bữa cơm vui vẻ và ấm áp đến như thế sau bao nhiêu chuyện xảy ra...

2 tuần sau, tại biệt thự riêng

Trong phòng, Thiên Ngọc nhẹ nhàng giơ tay mặc bộ váy cưới trắng diễm lệ phủ dài xuống đất, bộ váy này được anh đặt riêng từ 1 tháng trước, mặc váy cưới xong cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm Hạ Vy cũng đã đứng đợi cô ở ngoài, vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã nhanh chóng trang điểm và làm tóc cho cô, do gương mặt của cô đã có nét đẹp sẵn nên Hạ Vy chỉ trang điểm nhẹ cũng đủ toát lên vẻ đẹp của cô rồi. Xong xuôi, Hạ Vy nhẹ nhàng cài vương miện lên tóc cho cô, phủ nhẹ một tấm vải trắng sau vương miện.

Ngụy Châu cũng vừa thay bộ vest chú rể xong, anh nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nên muốn qua xem dáng vẻ cô khi mặc váy cưới sẽ trông như thế nào. Anh nhẹ nhàng sang phòng kế bên gõ cửa phòng, Hạ Vy bước ra mở cửa cho anh, anh khẽ nhìn vào phòng rồi hỏi:

“- Vợ tôi xong chưa vậy?””

Hạ Vy cúi người xuống rồi trả lời anh:

“- Chỉ còn mang giày cho cô ấy là xong, còn lại thì xong hết rồi!”

“- Được rồi, việc này để tôi làm cho! Cô xong việc nên có thể ra ngoài rồi!”

Ngụy Châu vừa dứt lời thì Hạ Vy đã đi ra ngoài rồi. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy Thiên Ngọc đang ngồi ngắm mình trong gương, anh nhẹ nhàng đi tới cúi người ôm lấy eo của cô, dịu dàng nói:

“- Ngọc Ngọc nhà anh hôm nay xinh quá! Em làm anh không nhịn được muốn hôn em một cái quá!”

Thiên Ngọc bị anh ôm bất ngờ nên giật mình, nghe anh nói xong, Thiên Ngọc quay lại hôn nhẹ lên môi của anh rồi nói:

“- Hôn rồi đó, hôm nay chồng em cũng rất đẹp trai mà!”

“- Anh lúc nào mà không đẹp chứ! Ngọc Ngọc, em qua đây để anh mang giày cho em!”

Ngụy Châu mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn cúi người xuống bế cô lên đặt nhẹ nhàng xuống giường, sau đó, anh lấy đôi giày đế bằng màu trắng có đính những hạt nhỏ lấp lánh, anh nhẹ nhàng quỳ xuống mang giày vào chân cho cô. Sau khi mang giày xong, anh nhìn rất hài lòng, khẽ mỉm cười rồi nói:

“- Quả nhiên đôi giày này rất hợp với em! Được rồi, sắp đến giờ rồi, anh lái xe đưa em đến nhà hàng!”

“- Vâng!”

Sau đó, Ngụy Châu nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô cùng nhau bước ra ngoài. Anh lái xe đưa cô đến nhà hàng, đến nơi, anh bước xuống xe trước, sau đó, đưa tay ra để nắm lấy tay cô cùng nhau bước vào trong. Thiên Ngọc nắm lấy tay anh hồi hộp cùng bước vào trong, mọi người vừa nhìn thấy cả hai đều tung hô vỗ tay mừng hai người, cha sứ đứng giữa sân khấu đọc lời thề:

“- Trần Thiên Ngọc, Mặc Ngụy Châu, hai con có đồng ý lấy đối phương làm chồng/ làm vợ, dù cho có gặp khó khăn hoạn nạn, dù cho có ốm đau bệnh tật, hai con có đồng ý không?”

Thiên Ngọc và Ngụy Châu khẽ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, cả hai đều đồng thanh lên tiếng:

“- Con đồng ý!”

“- Vậy ta xin tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng!”

Sau lời đọc đó, cha xứ bước vào trong khán đài. Thiên Ngọc và Ngụy Châu cũng theo đó mà trao nhau nụ hôn trước mặt tất cả quan khách trong bữa tiệc, mọi người ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cả hai, họ đều cùng nhau chúc cả hai thật hạnh phúc. Sau cùng, Thiên Ngọc nhẹ nhàng quay người lại ném hoa đang cầm trên tay, không ngờ người bắt trúng bó hoa được lại là Tuyết Anh, cô quay người lại khẽ nháy mắt với Tuyết Anh rồi nắm lấy tay anh cùng nhau bước xuống với mọi người...

5 năm sau

Tại biệt thự riêng, có cặp song sinh đang đứng trước cửa phòng gõ cửa gọi cô:

“- Mami, người ra ngoài hoa viên với bọn con đi! Bọn con với baba có quà muốn tặng cho người!”

Thiên Ngọc mặc bộ váy màu tím nhạt nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy Mặc Ngụy Niệm và Mặc Thiên Nhất, cô khẽ ngồi xuống xoa đầu hai đứa trẻ, giọng dịu dàng nói:

“- A Niệm, Nhất Nhất, hai con gọi mami có việc gì không?”

Ngụy Niệm nháy mắt với Thiên Nhất, cả hai liền nhanh chóng kéo cô đứng lên, nhanh chóng đưa cô đến hoa viên phía sau biệt thự, chưa kịp đến nơi, Ngụy Niệm và Thiên Nhất đã buông tay cô ra rồi biến đâu mất, Thiên Ngọc thở dài rồi từ từ đi vào trong hoa viên. Thiên Ngọc vừa đến nơi, đèn trong hoa viên liền bật sáng, tất cả cảnh vật xung quanh đều được trang trí rất đẹp, Ngụy Châu mặc bộ vest trắng, trên tay cầm theo bó hoa hồng mà cô thích nhất đi lại gần cô, anh khẽ quỳ xuống trước mặt cô, giọng ôn nhu nói:

“- Ngọc Ngọc, kỉ niệm 5 năm ngày cưới vui vẻ!”

Thiên Ngọc tay đưa lên miệng bất ngờ, thật sự do cô bận quá nên không nhớ đến kỉ niệm của cả hai, nước mắt cô khẽ rơi xuống, nhẹ nhàng cúi người xuống nhận lấy bó hoa của anh. Ngụy Châu nhanh chóng đứng lên, đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Tất cả mọi người đều cùng nhau bước ra bao gồm Cửu Ngạn - Tô Yến, Thiên Hào - Tuyết Anh, Ngụy Trạch - Lưu Vân, A Thành - Ngụy Niên, có cả Ngụy Niệm và Thiên Nhất nữa, mọi người liên nhanh chóng ghẹo cả hai:

“- Này này, hai người quá đáng lắm nha! Mời bọn tôi đến dự tiệc chứ không phải mời bọn tôi đến đây ăn cẩu lương!”

Ngụy Châu quay người lại ôm lấy cô vào lòng, anh khẽ nhướng mày nhìn mọi người:

“- Thì sao? Mọi người ai cũng đều kết hôn cả rồi, cần gì phải sợ ăn cẩu lương của tôi và Ngọc Ngọc!”

Ngụy Niệm và Thiên Nhất chạy đến nắm lấy tay của anh và cô, đáng yêu nói:

“- Baba, mami, một lát bọn con có được ăn kem với lẩu không?”

Ngụy Châu cúi người xuống, xoa đầu hai đứa nhỏ, anh ngước lên nhìn cô rồi nói:

“- Baba thì cho rồi, còn mami tụi con tự đi thuyết phục đi!”

Thiên Nhất ôm lấy tay của cô, cô bé nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo của cô, giọng nói cầu xin rất đáng yêu:

“- Mami, cho con với anh hai ăn được không mami?”

Bị lời nói đáng yêu của cô bé làm cho thuyết phục khiến Thiên Ngọc không thể nói lời từ chối, cô đưa tay xoa đầu Thiên Nhất rồi mỉm cười nói:

“- Được rồi, nhưng hai đứa chỉ được ăn hôm nay thôi! Còn có lần sau là mami đánh đòn hai đứa!”

“- Vâng!”

Nói xong, hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy theo A Thành và Ngụy Niên để được ăn. Thiên Ngọc và Ngụy Châu nhìn theo bước chân hai đứa con của họ, khẽ mỉm cười nắm lấy tay của nhau, sau đó, cả hai đều nhanh chóng đi đến chỗ của mọi người để cùng nhau nhập tiệc.

“- Chúng ta cùng nhau chúc mừng cho Thiên Ngọc và Ngụy Châu nào!”

Mọi người đều cùng nhau nâng ly rượu lên chúc mừng, riêng hai đứa nhỏ thì vô tư ăn đến nỗi no cả bụng.

“- A Niệm, Nhất Nhất, hai đứa đừng ăn nhiều như thế! Để đau bụng là không tốt đâu!”

Ngụy Niệm và Thiên Nhất ngước lên nhìn cô có vẻ tức giận, sau đó cả hai đều từ từ bước xuống bàn ăn chạy đi chơi.

Bữa tối đêm nay rất trong lành, làn gió dịu nhẹ khẽ thổi qua vườn hoa viên nhà họ Mặc, tất cả mọi người ngồi ở đây đều rất khó khăn mới có thể đi đến ngày hôm nay, tiếng hô to của mọi người cùng nhau nâng ly rượu chúc mừng cho nhân vật chính cũng như chúc mừng cho chính họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.