- Alo, Thiên Ngọc, em đang ở đâu vậy?”
Hiểu Đình ở phía đầu dây bên này giả vờ lo lắng hỏi Trần Thiên Ngọc, chứ thật ra anh ta biết là hôm nay cô đến thành phố A để thu âm ca khúc mới. Trần Thiên Ngọc là ca sĩ nổi tiếng, giọng hát cô rất ấm và ngọt ngào nên mới được rất nhiều fan hâm mộ yêu thích, Hiểu Đình là giám đốc công ty giải trí Vũ Đình, vì cô nổi tiếng nên anh ta mới lợi dụng cơ hội này đồng ý cưới cô. Chứ người anh ta yêu chỉ có Trần Thiên Ninh - em gái của Trần Thiên Ngọc, vì Thiên Ninh chỉ mới nổi nên anh ta mới lợi dụng cô nhằm để cho cô ta trở nên nổi tiếng.
Trần Thiên Ngọc vừa bước xuống máy bay đến thành phố A, thì nhấc máy lên trả lời Hiểu Đình:
“- Em đến thành phố A để thu âm ca khúc mới, có lẽ đến ngày mai em mới về kịp! Sao, nhớ em rồi à?”
Hiểu Đình một tay ôm lấy Trần Thiên Ninh, một tay cầm điện thoại giả vờ nói với cô:
“- Đúng rồi, anh nhớ em rồi, bảo bối à! Nhanh thu âm ca khúc mới rồi mau về với anh nha!”
“- Được rồi, anh ở công ty thu xếp lịch trình giúp em nha! Em phải đi rồi, tạm biệt anh!”
Trần Thiên Ngọc vừa cúp máy, anh ta cũng quăng điện thoại xuống rồi tình tứ với Trần Thiên Ninh đến chiều. Ở thành phố A, cô thu âm xong ca khúc mới sớm hơn dự tính nên đã bay về thành phố C trong buổi chiều.
Vì để cho Hiểu Đình bất ngờ, nên cô đã âm thầm đi đến chung cư Lạc Viên - nơi Hiểu Đình sống, không ngờ, vừa đến gần cửa định mở vào thì cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Hiểu Đình và Trần Thiên Ninh.
“- A Đình, anh định cưới chị ta thật sao? Không định cưới em à?”
Hiểu Đình vui vẻ ôm lấy Trần Thiên Ninh, tay anh ta khẽ chạm vào gương mặt giả tạo của cô ta:
“- Hừ, cưới cô ta chỉ là cái cớ để cho người anh yêu được nổi tiếng thôi! Đợi sau khi em nổi tiếng, anh sẽ tự tay hủy diệt cô ta, đuổi cô ta khỏi làng giải trí!”
Xoảng!
“- Ai ở ngoài đó vậy?”
Món quà cô mua ở thành phố A định lát tặng cho anh ta nhưng đã vô tình bị cô làm rơi xuống đất. Sợ hai người sẽ đi ra ngoài, cô đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến thang máy rồi đi xuống. Quá đau lòng, cô đã đến quán bar gần đó uống rượu cho đỡ buồn, nhưng lại càng không nguôi được tình yêu mà cô đã dành cho Hiểu Đình. Trần Thiên Ngọc uống đến say mèm, rồi vô tình đụng trúng một người đàn ông...
Sáng hôm sau, tại biệt thự riêng của Mặc gia
Tối qua, do uống rượu quá nhiều nên khi tỉnh dậy đầu cô có vẻ đau, điều bất ngờ là khi tỉnh lại, trên người cô đều không mặc gì cả, cả người lại còn đau nhức, nhìn mọi thứ xung quanh thì có vẻ rất xa hoa, sang trọng, cô khẽ nhìn sang bên cạnh, thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình, cô đã vô tình la lên khiến cho anh cũng tỉnh giấc:
“- Em la cái gì? Tôi đã đưa em về đây, tối qua em uống say quá!”
Trần Thiên Ngọc nhìn kĩ gương mặt của người đàn ông có chút quen mắt, sau đó cô gạt bỏ hết những suy nghĩ rồi hỏi anh:
“- Anh là ai? Đây là đâu? Tối qua, anh đã...”
Thiên Ngọc chưa kịp nói hết câu, thì anh đã cắt ngang lời cô:
“- Chuyện tối qua tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Gia đình tôi đang ép tôi phải lấy vợ, chỉ cần em đồng ý, em muốn gì tôi cũng đều cho em!”
Thiên Ngọc giật mình vì lời đề nghị của anh, đang đắn đo suy nghĩ thì có điện thoại của Hiểu Đình gọi đến, cô hít thở một hơi thật sâu rồi nhấc máy lên:
“- Em về chưa?”
Cô khẽ cười lạnh rồi trả lời Hiểu Đình:
“- Em vẫn còn ở thành phố A, sao vậy? Nhớ em à?”
“- À ca khúc mà hôm qua em mới thu âm, em nhường lại cho Trần Thiên Ninh nhé!”
Thiên Ngọc chưa kịp trả lời lại, thì bên kia Hiểu Đình đã tắt máy. Thiết nghĩ, có lẽ người đàn ông này có thể giúp sức cho cô, nhìn thẳng vào mắt anh, cô trả lời ngay:
“- Được, tôi đồng ý với anh! Nhưng mà có thể cho tôi biết anh là ai được không? Tôi sắp làm vợ anh mà đến tên của chồng còn không biết!”
Anh khẽ bước xuống giường, với tay lấy áo sơ mi mặc lên rồi quay lại trả lời cô:
“- Chắc em cũng đã nghe nói về Mặc thiếu soái lạnh lùng rồi nhỉ?”
Thiên Ngọc suy nghĩ một hồi lâu rồi giật mình hỏi anh:
“- Không lẽ anh là...”
“- Suy nghĩ của em đúng rồi, tôi là Mặc Ngụy Châu - Mặc thiếu soái của trụ sở lớn nhất Trung Quốc, hiện tại tôi đang làm việc ở trụ sở tại thành phố C!”
Thiên Ngọc gật đầu, định mặc lại quần áo nhưng anh vẫn còn ở trong phòng, làm cho cô có chút ngượng, Mặc Ngụy Châu hình như hiểu ra được gì đó, anh cúi người xuống, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“- Nhìn cũng đã nhìn hết rồi, em còn xấu hổ gì nữa chứ!”
Gương mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô chùm kín người lại rồi nói:
“- Không phải tối qua là tôi uống say sao? Anh mau ra ngoài đi để tôi còn thay đồ!”
Mặc Ngụy Châu mỉm cười nhìn cô, hình như đây là lần đầu tiên anh cười với một cô gái, anh đi lại lấy bộ váy để trên ghế sô - pha trong phòng ném cho cô rồi nói:
“- Đồ của em tối qua bẩn rồi, một lát tối sẽ cho người đem giặc! Em mặc bộ váy này đi rồi xuống lầu ăn sáng cùng tôi, sau đó chúng ta đi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn!”
Thiên Ngọc gật đầu rồi nhanh chóng cầm lấy bộ váy chạy nhanh vào phòng tắm. Sau khi thay đồ xong, cô đi xuống lầu thì nhìn thấy anh đã thay bộ quân phục của trụ sở rồi, trong bộ trang phục này, anh lại càng thêm điển trai hơn, cô đứng nhìn anh rõ lâu cho đến khi anh lên tiếng:
“- Trần Thiên Ngọc, em bị sao vậy? Mau xuống đây ăn sáng cùng tôi!”
Cô giật mình khi nghe anh gọi tên mình, cô bước nhanh xuống lầu rồi ngồi đối diện anh, hỏi rõ anh:
“- Tôi còn chưa nói tên mình mà, sao anh lại biết?”
Mặc Ngụy Châu ngồi gắp miếng thịt vào bát cho cô rồi nói:
“- Muốn biết thông tin về vợ của mình, đối với tôi đâu có gì khó! Tôi còn biết em là ca sĩ nổi tiếng nữa mà, năm 19 tuổi debut, lúc mới vào nghề em còn nhiều sơ sót lắm nên mới nghe lời của Hiểu Đình vào công ty giải trí Vũ Đình nên mới được nổi tiếng như hôm nay. Chắc hẳn cũng đã biết, hắn ta đâu có yêu em, hắn yêu em gái Trần Thiên Ninh của em, tôi nói có đúng không?”
Trần Thiên Ngọc đôi mắt khẽ đượm buồn, cô khẽ buông đũa xuống, gật đầu anh nhưng cô im lặng không hề nói gì cả. Mặc Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô rồi an ủi:
“- Em đừng lo, làm vợ của tôi, tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng! Em muốn khi nào thì chúng ta tổ chức hôn lễ!”
Trần Thiên Ngọc ngước lên, mỉm cười nhìn anh:
“- Hôn lễ thì để từ từ chúng ta tổ chức được không? Bây giờ lưu lượng của tôi khá nổi, nếu mọi người đều biết tôi kết hôn với Mặc thiếu soái nổi tiếng như anh thì họ sẽ bảo tôi nhờ anh mới nổi tiếng như vậy!”
“- Được! Chúng ta cũng nên đổi xưng hô đi nhỉ!”
Trần Thiên Ngọc cầm nhẹ đũa lên, khẽ gắp thức ăn vào bát cho anh rồi nhẹ nhàng nói:
“- Anh ăn món này đi, muốn ăn gì cứ nói tôi...à em gắp cho anh!”
“- Em ăn đi, để anh tự gắp!”
Sau khi cả hai dùng bữa sáng xong, anh đưa cô đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, sau khi bước ra khỏi cục dân chính, cô ngồi trong xe anh, ngắm tờ giấy kết hôn rất lâu, vẫn không tin được là cô đã kết hôn rồi. Mặc Ngụy Châu khẽ cười thầm, rồi đưa tay xoa đầu cô:
“- Được rồi, đừng ngắm nữa. Anh đưa em đến công ty giải trí Vũ Đình, em cứ xem như là em chưa từng kết hôn đi, cứ như là em chưa biết chuyện gì xảy ra đi nhé! Còn lại cứ để anh lo cho!”
Trần Thiên Ngọc gật đầu, ban đầu vốn dĩ cô cũng nghĩ giống như anh. Không ngờ là anh đã đoán trước mà dặn dò cô như vậy, gương mặt cô bắt đầu đỏ lên, khẽ quay qua hôn nhẹ vào má anh rồi nói:
“- Cảm ơn anh!”
“- Không cần cảm ơn đâu, em là vợ anh mà. Đưa em đến công ty xong, anh sẽ lái xe về trụ sở, có chuyện gì em cứ gọi anh, anh sẽ đến liền!”
Cô gật đầu, mỉm cười thật tươi với anh. Chiếc xe của anh dừng trước cửa công tu giải trí Vũ Đình, cô chào tạm biệt anh rồi bước vào công ty. Trần Thiên Ngọc hít thở một hơi thật lâu rồi đi đến gõ cửa phòng giám đốc. Bên trong phòng, Trần Thiên Ninh và Hiểu Đình đang tình tứ thì nghe tiếng gõ cửa phòng, anh ta nghiêm túc chỉnh lại quần áo rồi trả lời:
“- Vào đi!”
Cô cười lạnh rồi mở cửa phòng bước vào. Hiểu Đình giả vờ vui vẻ khi thấy cô rồi nói:
“- Em về rồi à?”
“- Đúng vậy. A, Ninh Ninh, em cũng đang ở đây sao?”
Trần Thiên Ninh với gương mặt giả tạo nhìn cô mỉm cười khẽ gật đầu, Trần Thiên Ngọc đi đến sô - pha ngồi xuống vắt chéo chân rồi nói:
“- Em đồng ý bản thu âm ca khúc mới hôm qua sẽ nhường lại cho Ninh Ninh!”
“- Thật sao? Em cảm ơn chị nhiều lắm!”
Trần Thiên Ninh mừng rỡ khi nghe cô nói nhường lại bài hát mới của cô,
Nhìn thấy gương mặt giả tạo của Trần Thiên Ninh khiến cô không chịu nổi nữa mà đứng lên nói:
“- Không có chuyện gì nữa thì em đi đây!”
Nói xong, cô bước thẳng ra ngoài, kèm theo đó là nụ cười lạnh. Còn Mặc Ngụy Châu sau khi đưa cô đến công ty đã lái xe đến trụ sở, trên đường đi anh gọi cho Thiếu Minh - cấp dưới của anh:
“- Cậu giúp tôi điều tra về Hiểu Đình - giám đốc công ty giải trí Vũ Đình đi!”
“- Vâng, thưa sếp!”
Nói rồi, anh cúp máy, khẽ nhìn vào tấm ảnh lúc nhỏ của cô rồi nói:
“- Thiên Ngọc, cuối cùng anh cũng đã tìm thấy em rồi! Lần này, anh nhất quyết sẽ không để cho ai ức hiếp em nữa đâu!”