Âu Hân bị hai tên to cao lôi ra sảnh chính quăng xuống đất. Cô còn chưa kịp ngồi dậy thì một bàn tay to lớn đã túm lấy cổ cô mà bóp.
Âu Hân đưa hai tay lên cố gỡ bàn tay đó ra nhưng không được mà người kia thấy vậy lại càng dùng sức mạnh hơn. Âu Hân mắt nhắm mắt mở nhìn người đàn ông gương mặt hằm hằm tức giận đang bóp cổ mình. Là cái tên chỉ huy trên mặt có vết sẹo bỏng. Không phải là muốn giết cô thật đấy nhá.
Đừng nha! Cô còn muốn sống lắm, chưa muốn làm ma đi hầu Diêm Vương đâu.
Người đàn ông đó cũng nhận ra cô sắp ngạt chết rồi mới dần lới lỏng tay ra.
Âu Hân như bắt được vàng vội hít lấy hít lể không khí.
- Khả năng bắn súng cũng không tồi. Smith & Wesson 17 viên bắn chết 17 người. Vương Kì Hạo vẫn như vậy, rất khôn ngoan, chọn vợ đúng là rất tốt.
Người đàn ông đó thả tay ra khỏi cổ cô, từ từ đứng dậy vuốt ve khẩu súng của cô. Câu nói như khen ngợi đó nhưng thật ra giọng điệu lại châm biến và có phần tức giận.
Người đàn ông đó nhìn cô và tặng cô một nụ cười khó đỡ. Âu Hân đưa tay vuốt vuốt ngực mình để dễ dàng lưu thông khí và lưu thông cái giọng điệu của ông ta.
- Cảm ơn ngài đây đã quá khen. Tôi dù sao cũng có gen dị truyền tốt. Mấy cái vấn đề liên quan đến súng cũng không làm khó tôi là bao.
Âu Hân tươi cười trả lời lại Lưu Tưởng. Lưu Tưởng nghe cô nói vậy thì chau mày.
Giọng điệu của cô gái này rất tự tin. Hóa ra cũng là thiên kim tiểu thư của dòng dõi quân nhân. Nếu vậy cũng rất dễ dàng chơi một trò chơi rồi.
Lưu Tưởng lại đột nhiên lao đến bóp cổ cô lần nữa. Năm ngón tay to của ông ta ghim chặt cổ cô như muốn bóp nát vậy.
Đôi mắt Lưu Tưởng hằn tia máu tức giận nhìn gương mặt đang dần trắng bệch của cô.
- Vương Kì Hạo giết vợ con tao, huỷ đi nửa gương mặt của tao. Hôm nay tao cũng sẽ tận mắt cho nó nhìn thấy tạo huỷ hoại đi người vợ mà nó yêu nhất, huỷ đi cái đất rác rưởi mà nó đang bảo vệ này.
Âu Hân miệng há hốc để thở. Lần nào cũng là kẻ thù của Vương Kì Hạo tìm đến cô để trả thù anh. Vô lí, quá vô lí? Thù ai người ấy trả sao cứ phải kéo người khác vào. Từ ngày gả cho anh cô suýt đi uống trà với thần chết mấy lần.
Thật không chịu được mà!
Âu Hân hai tay nắm chặt tay Lưu Tưởng, đầu gối cô khẽ nâng lên thúc mạnh vào bụng ông ta. Lưu Tưởng tức giận đùng lực quăng mạnh cô sang bên.
Lưng Âu Hân đập mạnh vào quầy tiếp tân rơi xuống. Đầu cô đập mạnh xuống sàn nhà.
Cơn đau ập tới khiến cô nhăn mày, cắn chặt hai hàm răng vào nhau. Cô thấy có thử chất lỏng chảy trên gương mặt mình nhưng do choáng váng nên cô vẫn chưa ngồi dậy được.
Bốp...bốp....bốp...bốp...
Bốn cái tát mạnh giáng xuống gương mặt cô khiến cô tưởng chửng như gương mặt mình đã méo tới mức không nhìn ra nổi. Môi cô bị rách mà chảy máu. Đau và xót khiến cô ngất đi, nằm xụi lơ trên nền đá hoa văn.
Dã Mạnh thấy chỉ huy của mình có phần mất kiểm soát thì vội chạy lại giữ lấy tay ông ta.
- Chỉ huy, không thể giết cô ta bây giờ được. Chúng ta còn cần cô ta để trả thù. Các ngươi mau mang cô ta trói chặt lại giam vào phòng.
Dã Mạnh vừa nói vừa kéo Lưu Tưởng rời khỏi đó.
- Gửi đoạn video hồi nãy cho chính phủ. Tung nó lên các kênh mạng truyền thông. Đặc biệt là phải gửi một đoạn sắc nét nhất cho Vương Kì Hạo. Nói là quà ta tặng riêng cho hắn. Ta phải hủy hoại hắn, phá hủy cả cái Thành rác rưởi này.
Trước khi Lưu ý rời đi không quên giao lại nhiệm vụ cho cấp dưới.
Ở một góc khuất trên tầng hai, có bốn con mắt đã theo dõi hết toàn bộ sự việc ở tầng dưới.
- Quả nhiên bắn súng rất tốt. Thân phận đúng là phải điều tra lại. Này, rốt cuộc cô ta là ai. Cậu điều tra được những gì mà tại sao tôi thì không.
Tề Phi huých nhẹ người Dịch Cẩn đứng phía trước vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đấy.
Dịch Cẩn quay lại nhìn, gương mặt liệt không cảm xúc.
- Tôi đã dặn cậu chuyên tâm điều tra kĩ rồi nhưng cậu không nghe. Thứ cậu quan tâm là hôm nay sẽ dùng cô nào để phục vụ mình và sẽ phục vụ mình ra sao. Sau hôm nay chắc cậu tự phải điều tra thế nào không cần tôi nhắc rồi chứ?
- Biết rồi. Đúng là ngày càng thú vị.
- --+++
Nói đến Lý Nhạc Lăng và Tố Mai sau khi mở cửa chạy ra đến ngoài thì Lý Nhạc Lăng nhanh chóng khóa cửa đó lại và chặn cửa bằng những tấm sắt to mà cậu đã chuẩn bị. Tố Mai và hốt hoảng quá mức mà đã ngất. Lý Nhạc Lăng đưa mắt nhìn sang bờ bên kia dòng sông đang chảy bên cạnh.
Trời lúc này đã nhá nhem tối.
Lý Nhạc Lăng cuối cùng đành ôm Tố Mai nhảy xuống sông bơi quá bờ bên kia. Sang được bờ bên kia là thoát rồi.
Vì vừa giúp Tố Mai không bị ngạt nước vừa bơi nên sau khi sang bờ bên kia thì Lý Nhạc Lăng đã nằm trên bờ thở nặng nề như con cá mắc cạn sắp chết. Nằm như vậy khoảng chục phút Lý Nhạc Lăng mới đứng dậy bế Tố Mai nên định đi ra đường lớn qua cây cầu bắc ngang sông là sẽ gặp được Vương Kì Hạo đang đứng đó, trước cửa trung tâm thương mại.
Nhưng vừa mới bế Tố Mai nên quay đầu lại thì gặp phải đoàn người mặc vest đi tới.
Lý Nhạc đang cảm thấy khó hiểu thì đoàn người đó tách ra, một người đàn ông khoảng độ 50 tuổi đi tới, ngay sau người đàn ông đó là chàng trai nước ngoài với mái tóc màu vàng hơi rối và đôi mắt màu xanh biển đang nhìn.
Lý Nhạc Lăng ngay lập tức nhận ra hai người đó là ai.
- Lý thiếu cho Đồng mỗ hỏi. Cậu đi cùng với con gái của Đồng mỗ.
- Đồng lão gia, quả thực là có đi cùng nhưng Đồng tiểu thư vẫn mắc kẹt ở trong chưa ra được.
Lý Nhạc Lăng nói như vậy vì cũng đoán ra được phần nào Đồng Thái Dĩ đã viết hết.
- Chú, hiện tại chắc Tiểu Hân đang gặp nguy hiểm. Chú đồng ý để con vào đó cứu người.