Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 174: Chương 174: Có người muốn giảm tuổi thọ!




Đến sáng ngày hôm sau thì Âu Hân mới tỉnh, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trong người có hơi mệt một chút. Vương Kì Hạo mặc quân phục từ nhà tắm đi ra.

Âu Hân nheo mắt nhìn, hay tay giơ lên làm điệu muốn ôm. Vương Kì Hạo hơi cười ngồi xuống ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc cô.

- Cảm thấy trong người thế nào rồi?

- Đầu có hơi đau.

Vương Kì Hạo liền xoa nhẹ đầu giúp cô, nghiêng đầu cười hỏi.

- Đỡ đau chưa?

Âu Hân dụi dụi lòng anh hai cái, đem đầu đặt ở hõm cổ anh.

- Chỉ là chút thuốc tê thôi, không phải lo lắng.

- Anh không muốn hỏi em gì sao?

- Hỏi cái gì? Hỏi em thấy trong người đã khỏe chưa, đã đủ sức để tối vận động chưa sao?

Âu Hân ngồi thằng dậy trừng mắt nhìn anh. Vương Kì Hạo bật cười kéo cô ôm vào lòng.

- Mục đích lần này của Phillip về đây không phải nhằm vào em, không cần lo lắng.

Mục đích lần này của Philip là nhằm vào Dịch Cẩn. Đối với Phillip mà nói, đối thủ của ông ta không phải là người khiến ông ta sợ nhất, kẻ thù đáng sợ nhất mà ông ta luôn có ý nghĩa đề phòng chính là người mà một tay ông ta nuôi lớn. Người đó một tay ông ta nuôi lớn, nhưng đầu óc luôn đối chọi với ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể từ đằng sau giơ dao đâm một nhát chí mạng vào ông ta. Hành động của Dịch Cẩn lần này càng khiến Phillip đề phòng hơn. Có thể thuận lợi giấu người ông ta muốn giết nhất dưới mí mắt của ông ta, đến tận khi người đã về trong nước ông ta mới phát hiện ra.

Năm đó khi bắt được Dịch Cẩn, qua bao nhiêu năm, ông ta cứ nghĩ bản thân đã điều khiển được đầu óc người này, nhưng hành động lần này đã hoàn toàn vả vào mặt ông ta một cái. Đầu óc và suy nghĩ của người này, ông ta chưa bao giờ điều khiển được. Suy nghĩ luôn rất thấu đáo lại sạch sẽ không một dấu vết, kế hoạch quỷ kế một cách khó giải quyết.

Lần này bắt Âu Hân, mục đích không phải giết cô, chỉ muốn thăm dò phản ứng của Dịch Cẩn. Là muốn biết anh vẫn còn nghe lời mình hay là đã hoàn toàn muốn làm phản. Nhưng Dịch Cẩn lại không trả lời trực tiếp cho hành động này của ông ta, Tề Phi là người đến chứ không phải anh.

Phillip không nhận được câu trả lời như ý muốn, đã kiềm nén sự tức giận, cười giả dối rồi nên đường trở về Anh quốc. Dịch Cẩn vẫn như cũ không tỏ thái độ gì như muốn phản lại ông ta, vẫn làm những công việc trước giờ vẫn làm.

Hôm nay là ngày Tử Uyển mở tiệc, khách khứa toàn những nhân vật to lớn, từ bộ trưởng bộ này, đến thủ trưởng quân khu, các gia tộc thượng lưu cũng có. Cảnh vệ Tử Uyển nhiều gấp ba lần ngày thường, công tác canh phòng chắc còn hơn cả tường thép.

Âu Hân ở trong phòng thay quần áo, em chồng cùng bạn thân nhìn bộ nào cũng lắc đầu không vừa ý.

Tố Mai đề nghị cô nên mặc bộ váy trẻ trung nhưng vẫn phải mang dáng vẻ của người đã có chồng. Vương Sa Nhi lại nói cô phải mặc chiếc đầm nào thật quyến rũ, khen thân hình cô rất đẹp, mặc như vậy mới hợp.

Ôn Tuyết mở cửa phòng đi vào, trên tay bê một cái hộp. Tố Mai ôm bụng lớn từ trên giường đứng dậy đi lại gần hỏi:

- Đây là cái gì vậy?

Ôn Tuyết vừa trả lời vừa mang nắp hộp mở ra.

- Là trang phục Thiếu gia chọn cho Thiếu phu nhân.

Là một bộ sườn xám màu trắng, cổ cao dài qua đầu gối. Màu rất đẹp, trang trí trên làn vải màu trắng chính là những đóa mai vàng. Vừa trẻ trung lại da dáng phụ nữ đã có chồng, chân váy xẻ tà đến gần nửa đùi để lộ ra cặp chân dài trắng nõn, rất quyến rũ.

Vương Sa Nhi đem ánh mắt oán giận nhìn đến Tố Mai, Tố Mai quay qua nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục. Những ánh mắt này đều là dành cho người đàn ông đã chuẩn bị bộ sườn xám này. Hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ với nhau.

Chúng ta quả thật chỉ là người thừa. Chồng người ta mới là người nhà, cũng chỉ có người nhà mới hiểu nhau.

Ôn Tuyết mỉm cười ôn nhu, quay sang Tố Mai chuyển lời.

- Lý thiếu phu nhân, Lý thiếu gia đang đi tìm ngài.

Tố Mai liền đỏ mặt đánh nhẹ vào tay Ôn Tuyết.

- Chị lại trêu em.

Nhưng sau đó cũng xoay người ôm bụng lớn đi ra khỏi phòng. Âu Hân ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy giọng của Lý Nhạc Lăng vang lên ai oán ở bên ngoài.

Trong phòng toàn phụ nữ, hôm nay khách khứa rất đông, lại toàn ông to bà lớn nên Lý Nhạc Lăng không tiện đẩy cửa xông vào dính lấy vợ nên chỉ có thể ai oán đi đi lại lại trước cửa phòng. Nếu cậu không phải đang mặc vest lại mang gươi mặt của nhân vật nổi tiếng nhất Cổ Lạc Thành thì người khác nhìn vào sớm đã nói cậu là lính canh cửa hoặc tên biến thái nào đó rồi.

Tố Mai vừa mới bước ra ngoài, cả người đã bị ôm chặt, cô cúi đầu thở dài bất lực nhìn người đàn ông cao lớn đang cúi đầu dụi mái tóc chải chuốt vào ngực mình.

Ở một góc khuất của hành lang, Vương Thiên Nguyên đem ánh mắt mình thu lại. Nhìn gia đình người ta hạnh phúc bằng ánh mắt đau khổ như vậy, cậu chẳng lẽ muốn ám người ta mau mau bất hòa sao? Vương Thiên Nguyên cười tự giễu, quay người đi xuống bằng cầu thang bên kia. Nhìn bóng dáng lặng lẽ lại cô độc, bước những bước chậm chạp ra ngoài. Đây cũng là cái giá mà cậu phải trả. Ở thời thanh xuân đẹp nhất của người con gái yêu cậu, cậu đã lạnh lùng hắt hủi người ta, lạnh lùng chà đạp lên tình yêu thời thanh xuân ngắn ngủi.

Âu Hân đã trang điểm trước rồi, chỉ cần thay xong trang phục là có thể xuống. Cô mỉm cười dịu dàng lại e lệ đứng bên cạnh Vương Kì Hạo. Mọi người đều vỗ tay hoan hô chúc mừng.

Mọi người xôn xao nói chuyện, đề tài lúc này đều là những câu nịnh bợ, nửa thật nửa giả.

- Đại thiếu soái phu nhân quả thật là phúc lớn mạng lớn.

- Nhìn người ta hiền lành thục nữ như vậy, ông trời có thể cảm thấy không hài lòng rồi vất bỏ người ta sao?

- Không những hiền lành lại rất xinh đẹp, không biết trong hai người ai mới là người cảm thấy hạnh phúc khi lấy được người kia?

Âu Hân cười nhẹ nhàng, đáp lời dịu dàng lại e lệ. Hoàn toàn là bộ dáng thục nữ cao quý lại trang nhã. Bộ váy sườn xám quyến rũ cô mặc trên người, không hề tạo chút khó chịu nào với người nhìn, ngược lại mọi người đều chỉ thấy cô là bộ dạng nhu nhược yếu đuối, nhã nhặn.

Có người đột nhiên phát biểu một câu khiến mọi người đang xôn xao ồn ào đã thoáng chốc im lặng.

- Đại thiếu soái phu nhân lưu lạc ở bên ngoài lâu như vậy, còn là thân nữ nhi yếu đuối, nghe nói là mất tích khi ở Ý, không biết là dựa vào ai để sống qua ngày, lại bình an trở về nước? Hơn nữa lại xinh đẹp động lòng người như vậy...

Lời này nghe thì thấy rất bình thường, nhưng giọng điệu lại có phần mỉa mai cùng khinh bỉ, gương mặt lại như cố ý tưởng tượng ra một điều gì đó sâu xa. Người thông minh chẳng lẽ không hiểu? Còn không phải đang ám chỉ Âu Hân lúc lưu lạc ở bên ngoài đã phải dựa vào cơ thể xinh đẹp để sống và trở về sao?

Âu Hân ngước nhìn Vương Kì Hạo, thấy sắc mặt anh đã kém đi thấy rõ, cô vội dùng sức ôm chặt tay anh ý muốn giữ anh lại. Âu Hân bày ra dáng vẻ đau khổ bặm môi ôm chặt cánh tay Vương Kì Hạo.

Người nọ thấy cô có biểu hiện như vậy, bèn đắc ý trong lòng, cũng không thèm xem biểu hiện của người đàn ông bên cạnh người ta như thế nào, còn tỏ ra suy nghĩ quan tâm, vui vẻ khi mạng mình quá nhiều, muốn giảm tuổi thọ đi một chút....

Nếu chết được vào ngày hôm nay thì quả thật còn cười lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.