Âu Hân ngơ mặt ra đứng ở cửa nhìn. Trương Hạ đi tới trước mặt cô, cung kính cúi đầu.
- Thiếu phu nhân, cô có cần gì sao?
- À không có gì Trường phó quan. Tôi chỉ thấy lạ là sao ở đây nhiều người vậy, còn toàn là người của quân đội.
- Chúng tôi được lệnh của Đại thiếu soái ở đây 24/24 bảo vệ thiếu phu nhân.
Âu Hân mở to mắt ra nhìn Trương Hạ. Bảo vệ? Cô từ khi nào lại được bảo vệ kiểu này? Hình như hơi khoa trương? Đúng lúc này lại thấy tiếng xôn xao ở phía hành lang ngã rẽ bên dưới phòng cô, Âu Hân định đi xem có gì thì Trương Hạ đã nhanh chóng đi tới đứng trước mặt cô.
- Thiếu phu nhân cô nên về phòng nghỉ ngơi đi. Đại thiếu soái đi điều tra về người cài bom và người bắn tỉa, sẽ quay lại sớm. Cậu ấy lệnh đến lúc đó Thiếu phu nhân phải khỏe lại. Nên mời người về phòng nghỉ ngơi.
Âu Hân cười cười sau đó cũng không đi tiếp nữa mà quay về phòng nghỉ ngơi.
Bên này Vương phu nhân cùng Trương Hạ Sảnh đang đứng nói chuyện với 1 người cảnh vệ. Trương Hạ gương mặt lạnh tanh nhìn 2 người rồi cúi đầu để chào hỏi rồi mới lên tiếng:
- Phu nhân, chúng tôi chưa được lệnh của Đại thiếu soái nên không thể cho người vào được.
- Người cậu đang nói chuyện lạ Đại soái phu nhân đấy. Trương Hạ, chị nghĩ cậu nên biết thân phận.
- Trương tiểu thư, tôi là người làm việc thân cận nhất của Đại thiếu soái. Một việc bảo vệ Đại thiếu phu nhân cũng không làm được thì tôi đâu đủ tư cách đứng trong hàng ngũ của ngài ấy. Đây là lệnh của Đại thiếu soái, không có lệnh của ngài ấy ngay cả Đại soái đến chúng tôi cũng không thể cho vào.
Nghe Trương Hạ nói mà Trương Hạ Sảnh chỉ muốn tát cho cậu ta vài cái, nếu không phải vì bên cạnh còn có Lâm An Chi thì chắc chắn cô ta đã làm vậy rồi. Trương Hạ là em họ của Trương Hạ Sảnh nhưng một chữ nói ra là như không phải họ hàng. Quan trọng nhất trong câu nói của cậu là Đại thiếu soái bảo vệ an toàn cho vợ mình rất chặt chẽ. Là bảo vệ cho Đồng Âu Hân. Một chữ là Đại thiếu phu nhân, hai chữ cũng là bảo vệ Đại thiếu phu nhân. Trương Hạ Sảnh cô ta sắp không chịu nổi như vậy được nữa rồi. Cô ta luôn duy trì một suy nghĩ: “ Chỉ có Trương Hạ Sảnh mình mới xứng làm vợ A Hạo. Đồng Âu Hân thì là cái thá gì “.
Lâm An Chi nghe Trương Hạ cũng đành phải lắc đầu. Chồng bà là Đại soái, con trai lớn không hề nhờ vào chức vụ của cha mà đi lên. Có được như ngày hôm nay, 27 tuổi như nó đã ngồi vững ở ghế Đại thiếu soái mà không ai lung lay được. Thậm chí có thể làm Đại soái ngay cũng được. Các vị cấp cao của chính phủ cũng rất hài lòng và tín nhiệm cao con trai lớn này của bà. Ở vị trí tốt như vậy, bà biết kẻ thù của con trai mình ở khắp nơi. Nay Âu Hân lại là vợ anh, bà biết cô cũng sẽ có ngày như hôm nay, lâm vào nguy hiểm. Bà thở dài một tiếng rồi cất tiếng:
- Ta có hầm canh bổ tốt cho sương cốt cho Hân Hân. Cậu mang vào đưa cho con bé. Khi nào A Hạo đưa con bé xuất viện về Tử Uyển thì nói ta. Tiểu Sảnh mau về thôi.
Đi về cùng Lâm An Chi như vậy Trương Hạ Sảnh không hề cam lòng. Trương Hạ Sảnh đang muốn nhân cơ hội Vương Kì Hạo không có đây, sẽ nói vài lời gây kích động Âu Hân như lần trước để cô ta bỏ đi, nhưng đến vào trong cô ta còn không thể thì làm sao chia rẽ được hai người.
Có một điều mà Trương Hạ Sảnh không biết được. Đó là không cần cô ta nói gì, Đồng Âu Hân cô chính là tự có suy nghĩ muốn bỏ trốn lần nữa.
Âu Hân ngồi trên giường, nhìn khắp căn phòng, rồi đi ra ban công nhỏ nhìn xuống dưới, cô lắc đầu ngao ngán.
“ Rốt cuộc là đang ở tầng thứ bao nhiêu mà cao thế này? “
“ Cao thế này, có bỏ trốn khỏi đường này thoát được không chết thì cũng què chân?! “
“ Mà tại sao nhìn từ ban công xuống lại cũng thấy một dàn cảnh vệ súng đeo đầy mình, đứng ngay bên dưới là thế nào? “
“ Chẳng lẽ...”
Âu Hân nghĩ đến đây liền lấy tay tự vả mặt mình. Sao cô lại có thể suy nghĩ ra điều ấy chứ. À thì là cô nghĩ: “ Có phải anh nhận ra cô rồi nên đánh giá rất cao cô không? Sợ cô nhảy từ cái tầng cao nhất tòa nhà bệnh viện này xuống nên cho người canh sẵn hay gì? Vương Kì Hạo anh đừng có đánh giá cao cô như vậy chứ?!