Vương Kì Hạo mặt đen mày cau bước chân nhanh đi vào thang máy. Lời nói của Lý Nhạc Lăng cơ hồ khiến anh máu nóng dồn lên não. Anh đã nhìn qua bộ đồ phục vụ, trong đầu anh tưởng tượng ra hình ảnh cô mặc bộ đồ đó là lại không kiểm soát được bên dưới nóng, bên trên cũng nóng.
Âu Hân bưng khay rượu đi xung quanh, mắt nhìn về hướng cái bàn ở giữa. Mỗi bước chân của cô đều có rất nhiều ánh mắt dõi theo, đặc biệt trong đó có 3 đôi mắt dường như là dán chặt lên người cô.
Mắt thấy những người kia bàn xong chuyện bắt đầu tản ra, Âu Hân bưng khay rượu lại gần cái bàn. Cô thu những ly rượu đã uống hết vào khay lại như vô tình huých khuỷu tay vào cái khay làm nó rơi xuống. Cô ngồi xuống cầm cái khay lên, tay kia đưa vào trong chân bàn lấy chiếc nhẫn ra. Cô đã bôi một lớp keo mỏng lên nhẫn rồi nhân lúc nhặt những mảnh ly vỡ mà dán nhẹ chiếc nhẫn vào mặt trong chân bàn.
Nhưng điều bất ngờ là cô vừa đứng dậy thì có một người ấn bả vai cô xuống. Âu Hân liếc mắt sang, tầm mắt của cô chỉ nhìn được chiếc giày đen bóng loáng và ống quần âu của người đàn ông. Âu Hân nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái vì chiếc nhẫn cưới cô đã tháo ra để ở nhà để tránh việc bị lộ thân phận.
Âu Hân vẫn tư thế ngồi xuống nhặt khay quay đầu nhìn lên. Ánh sáng đèn trùm chiếu thẳng vào con ngươi màu đen khiến cô hoa mắt nhìn không rõ bóng người. Cô chớp nhẹ mắt vài lần rồi đem mắt mở ra lần nữa.
Tề Phi?!
- Đồng tiểu thư... là cô sao?
Một câu hỏi rất bình thường nhưng thanh âm câu nói lại không bình thường. Âu Hân mặt không đổi sắc chỉ cười lịch thiệp đáp lại:
- Quý khách, xin ngài bỏ tay ra được không?
Tề Phi cười một cái đem tay bỏ ra. Mái tóc đỏ rượu, với gương mặt non nớt cùng với nụ cười thật khiến người khác chết không ngóc đầu lên được với suy nghĩ chàng trai này thật đẹp trai, thật ngây thơ, thật muốn đè dưới thân mà chà đạp.
Âu Hân cầm khay rượu đứng lên, đôi mắt cô lại nhìn đến phía sau Tề Phi, là Khương Ngọc Dao. Âu Hân vẫn bình tĩnh cười xã giao cúi nhẹ đầu.
- Quý khách, tôi không phải Đồng tiểu thư gì đó. Ngài nhầm người rồi. Lúc nãy Thiết tiểu thư cũng có gọi tôi một cái tên...Đồng Âu Hân. Tôi họ Chu không phải họ Đồng. Xin phép.
Âu Hân nói xong định đi thì một bàn tay trắng mịn nắm chặt cổ tay cô giữ lại. Âu Hân quay người lại bày w bộ mặt ngơ ngác không hiểu. Khương Ngọc Dao híp đôi mắt lại soi từng đường nét trên gương mặt cô, tay không hề giảm lực mà lực nắm cổ tay Âu Hân ngày một tăng. Âu Hân kín đáo nhíu mày một cái.
- Quý khách, cô....
- Cô rốt cuộc là ai? Là chị Đồng hồ hay là em?
Âu Hân cười khó hiểu trả lời.
- Tôi không hiểu lời tiểu thư nói.
- Cô đừng có giả vờ không hiểu. Cô tốt nhất là nên nói, còn không...
- Thì sao?
Âu Hân trực tiếp ngắt lời Khương Ngọc Dao. Cô nhếch môi cười một cái, vặn cổ tay mạnh một cái thoát khỏi tay Khương Ngọc Dao. Khương Ngọc Dao vẫn bị thanh âm không nặng không nhẹ của cô làm cho hơi sửng sốt. Tề Phi ngược lại chỉ đứng im một bên quan sát.
Âu Hân xoa xoa cổ tay đã đỏ lên của mình, trong lòng không ngừng cảm thán Khương Ngọc Dao một câu. Người này quả nhiên là người luyện võ. Cô nếu như còn ở đây dây dưa thì quả thực không ổn. Tuy cô dùng cách này để bọn họ nghĩ Đồng Âu Hân là có chị em sinh đôi, nhưng nếu bị bắt vào tay bọn họ thì đến lúc đó bọn họ không thấy Đồng Âu Hân xuất hiện liền biết ngay mọi việc là giả.
Âu Hân kín đáo lại gần cái ghế, chiếc ghế theo lực ở chân của cô bây đến chỗ Khương Ngọc Dao đứng. Âu Hân nhân lúc đó xoay người bỏ chạy. Đợi đến khi Khương Ngọc Dao thoát được thì đã thấy bóng dáng cô chạy mất. Cô ta lập tức chạy đuổi theo sau. Tề Phi phân phó người chặn hết lối ra của tầng này lại, sau đó cũng chạy đuổi theo sau.
Lý Nhạc Lăng đang đứng trong góc thấy tình hình không ổn cũng ngay lập tức cho gọi người đến đuổi theo sau.
Âu Hân vừa chạy ra khỏi sảnh tiệc thì đã thấy Tề Phi lao đến. Âu Hân nghiêng người né tránh cú đá của anh. Tề Phi lại không động thủ nữa mà thủ tay lại mỉm cười tà mị nhìn cô.
- Cô là Jenly Xeno?!
- Phải thì sao mà không phải thì sao?
- Cô đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gì xấu, chỉ muốn mời cô về làm việc bên cạnh tôi. Tôi đảm bảo chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt.
Âu Hân trước lời đề nghị chỉ cười một cái, mắt nhìn đến Khương Ngọc Dao chạy tới. Lúc này Âu Hân mới mở miệng, thành âm ma mị mà quyến rũ.
- Tề thiếu gia là muốn chiếu cố tôi như thế nào? Mời tôi về làm việc bên cạnh?... Là làm việc gì, trên giường hay...
Âm cuối Âu Hân cố ý nói dài ra, nghĩa câu không nói hết. Tề Phi bật cười một tiếng.
- Cái này tùy thuộc vào Jenly tiểu thư. Tề Phi không thích cưỡng ép.
- Tôi lại nghe được danh tiếng của Tề thiếu trước giờ chính là thích cưỡng ép a~
Âu Hân vừa nói xong Khương Ngọc Dao chính là không nhịn được nữa lao đến. Âu Hân nghiêng người, thuận chân đá vào người Khương Ngọc Dao. Khương Ngọc Dao đương nhiên né được nhưng vì mất đà lảo đảo ngã xuống. Âu Hân không muốn tiếp tục nhiều lời xoay người bỏ chạy nhưng Tề Phi lại không buông tha cô. Tề Phi kéo được tay cô vừa lúc định giật lại thì một chiếc giày đen đá vào khuỷu tay cậu. Tề Phi kêu "a" một tiếng mà bỏ tay cô ra ôm lấy khuỷu tay mình. Người kia lại không gần ngại giật cái tay đang đau của Tề Phi vặn ngược về sau chế trụ, chân còn thuận thế đá vào khuỷu chân Tề Phi. Tề Phi trực tiếp quỳ một chân xuống đất, một tay bị vặn ngược chế trụ ở sau đau đến cắn chặt răng.
- Jenly...đi trước đi.
Âu Hân lúc này mới bừng tỉnh nhưng mắt vẫn là không rời người vừa nói.
Vương Kì Hạo nhíu mày như mất kiên nhẫn quát lên.
- Đi đi!
Âu Hân cũng mặc kệ việc tại sao Vương Kì Hạo có thể nhập vai vào vở diễn của cô nhanh như vậy, xoay người chạy đi. Vừa lúc người của Tề Phi cùng đám người Lý Nhạc Lăng thoát khỏi đám đông khách mời của bữa tiệc chạy đến. Vương Kì bỏ tay đang giữ Tề Phi ra đi đến trước mặt Tề Phi.
Tề Phi ôm cái tay đau đứng dậy lùi lại hai bước. Vương Kì Hạo rõ là đứng trước mặt Tề Phi nhưng ánh mắt lại nhìn đến Khương Ngọc Dao đang đứng phía sau. Khương Ngọc Dao lại không chú ý đến cái nhìn lạnh lẽo đó mà gắt gao đảo mắt nhìn xung quanh. Vương Kì Hạo ở đây, cô cũng nhìn thấy Lý Nhạc Lăng chạy đến. Khương Ngọc Dao vừa mong muốn lại vừa sợ hãi nghĩ đến việc Viên Lạc Phàm cũng ở đây. Theo như cô biết thì ba người họ thường xuất hiện cùng nhau. Nhưng Khương Ngọc Dao nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Viên Lạc Phàm chạy đến. Gương mặt cô lộ rõ vẻ thất vọng.
Khương Ngọc Dao cô đúng là sợ hãi khi gặp Viên Lạc Phàm thật nhưng mong muốn gặp lại còn nhiều hơn sợ hãi. Cô sợ hãi Viên Lạc Phàm là vì sợ không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Nhưng anh không chạy đến khiến cô thật sự thấy vọng, còn thấy bản thân mình sao thật ngu ngốc. Cô biết rõ anh đã lấy vợ có khi có con rồi, anh phải ở nhà chăm lo cho giai đình chứ đâu còn mạo hiểm được như trước mà ở đây.
Ánh mắt cô lộ rõ sự bị thương và thống khổ. Chính là nói yêu càng nhiều thì đến lúc xa nhau tim càng đau. Vương Kì Hạo nhìn chăm chú biểu cảm Khương Ngọc Dao nên nhanh chóng bắt được một loại cảm xúc khác nhau của cô.
Anh nhíu mày trong lòng khó hiểu. Khương Ngọc Dao là nhìn xung quanh làm cái gì? Bày ra gương mặt thống khổ đó làm cái gì? Anh còn nghĩ đến việc sau khi gặp Khương Ngọc Dao thì gương mặt cô ta thật đặc ý mà cười nhạo nhìn anh nhưng ánh mắt cô ta lại chỉ nhìn anh lúc đầu biểu hiện kinh ngạc khi anh xuất hiện bất ngờ đánh Tề Phi, sau đó cô ta cũng không nhịn đến anh nữa mà đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó. Là tìm kiếm cái gì?
Nói đến Âu Hân vừa chạy đến ngã rẽ nhà vệ sinh thì liền bị một cánh tay kéo vào nhà vệ sinh năm. Âu Hân không kịp làm gì đến khi nhìn thấy người kéo mình thì tròn to mắt kính ngạc.
- Tôi sẽ đánh lạc hướng người đuổi theo, sau đó cô ra ngoài chạy nhanh vào tháng máy là được.
Âu Hân còn chưa kịp trả lời Dịch Cẩn đã mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa. Âu Hân vẫn ngơ ngác không hiểu.
Dịch Cẩn là ý gì? Anh ta cứu cô?
Đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh Âu Hân nhanh chóng chạy vào tháng máy. Ở trong thang máy Âu Hân cởi bộ đồ phục vụ ra. Bên trong vẫn là bộ quần áo cô mặc lúc đầu váy ngắn cùng áo thun. Bộ phục vụ sau khi ra khỏi thang máy Âu Hân liền nhanh chóng trả về vị trí cũ, lấy áo dạ của mình khoác vào sau đó hiên ngang đi ra ngoài.
Cô không chờ đợi Vương Kì Hạo xuống mà bắt xe đều về trước.
Vương Kì Hạo sau khi quan sát đủ biểu cảm khó hiểu của Khương Ngọc Dao xong thì cũng không nói lời nào xoay người đi.
Âu Hân vừa về đến nhà ngồi xuống ghế liền thấy Vương Kì Hạo mặt lạnh tanh không cảm xúc đi vào.