Vậy là nguyên ngày hôm đó Âu Hân ngoan ngoãn nằm im trên giường đánh một giấc ngủ đến tận chiều tối. Đến lúc nghe tiếng cửa phòng mở ra cô mới tỉnh dậy.
Đôi mắt nặng trĩu của cô mở ra nhìn người đàn ông cao lớn đi vào.
- Mới tỉnh à?
Câu nói gắn gọn nhưng dịu dàng của Vương Kì Hạo vang lên, Âu Hân gật nhẹ đầu một cái. Cô nhăn mặt chống tay xuống giường ngồi dậy. Cô cứ có cảm tưởng như bản thân bị phế dây thần kinh hoạt động.
Âu Hân chưa ngồi dậy đàng hoàng thì thấy mình được bế lên theo kiểu công chúa.
- Tôi giúp em.
Sau đó Vương Kì Hạo không đợi Âu Hân đáp lại mà bế cô xuống nhà luôn. Âu Hân cũng mặc kệ vì bây giờ cô thấy trong người rất mệt mỏi, sức lực không có để mà chống cự.
Vương Kì Hạo bế cô xuống nhà để dùng bữa tối. Âu Hân nhíu mày nhìn mấy món ăn vẫn còn hơi nóng trên bàn. Tự dưng cô thấy trong người rất khó chịu, đầu óc bắt đầu quay cuồng, trước mắt cô bất giác biến thành màu đen.
Vương Kì Hạo hốt hoảng đỡ cô lại.
- Hân Hân..... Hân Hân!
Đáp lại những tiếng gọi gấp gáp của anh là một âm thanh im lặng.
Vương Kì Hạo vội gọi Viên quản gia lên kêu ông gọi Lý Nhạc Lăng tới. Vương Kì Hạo bế cô bước nhanh lên phòng.
Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, anh đưa tay đặt lên trán cô.
- Sao lại nóng như vậy?
Anh lo lắng vội đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn ra đặt nhẹ lên trán cô.
Chỉ năm phút sau Lý Nhạc Lăng đã đến.
Lý Nhạc Lăng cẩn thận kiểm tra cho cô. Trong quá trình kiểm tra cậu còn liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Vương Kì Hạo vài lần rồi giấu nụ cười.
- Sao rồi?
Thấy Lý Nhạc Lăng vừa kiểm tra xong Vương Kì Hạo đã vội lao vào hỏi.
- Không có sao. Đó là biểu hiện cho việc cậu quá khỏe.
Lý Nhạc Lăng buông lời sâu xa trêu chọc. Vương Kì Hạo chỉ lườm cậu một cái. Lý Nhạc Lăng vội hắng giọng một cái rồi nói nghiêm túc như lời của một bác sĩ nghiêm nghị.
- Bệnh nhân có biểu hiện sốt. Đây là biểu hiện bình thường sau khi uống phải thuốc kích dục hay người ta còn gọi là tác dụng phụ. Gia đình xin bớt lo lắng.
- ....
Khoé mắt Vương Kì Hạo giật vài cái và từ chối đáp lời.
- Mà cậu có định nói rõ mọi việc cho cô ấy không đấy?
Lý Nhạc Lăng vội đánh trống lảng sang chuyện khác. Vương Kì Hạo nhìn cô một lát biết cô không sao rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Lý Nhạc Lăng hiểu hành động của anh liền đi sau anh tới thư phòng.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì Âu Hân mở mắt. Cô hướng cái nhìn nghi hoặc của mình ra cửa.
Trong đầu cô đang không ngừng suy nghĩ về câu nói lúc ra khỏi phòng của Lý Nhạc Lăng. Hai người họ là đang nói tới việc gì? Việc gì mà Vương Kì Hạo lại giấu cô không nói? Lẽ nào.... là việc Vương Kì Hạo ngoại tình là thật.
Hừ, ngoại tình thật thì cũng không liên quan tới cô. Không quan tâm, nhất quyết không quan tâm.
Âu Hân tự nhủ với bản thân rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
- +++-
- Cậu có định nói không đấy?
Lý Nhạc Lăng lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng. Từ lúc hai người vào thư phòng tới giờ, Vương Kì Hạo chỉ lặng im ngồi trên ghế không nói gì. Mãi một lúc lâu sau anh mới trầm giọng lên tiếng:
- Cậu nghĩ sao?
- Theo tôi thấy nếu cậu tin tưởng Đồng Âu Hân rồi thì cứ giải thích hết mọi việc thôi. Hơn nữa nếu cô ấy biết cậu đã yêu cô ấy 12 năm thì nhỡ đâu cô ấy lại thấy cảm động thì sao.
- Nếu cô ấy nghĩ là bịa chyện?
Lý Nhạc Lăng tặng cho anh cái lắc đầu chán nản. Người đàn ông này chính là cứ thích mua dây buộc mình. Việc thì đơn giản nhưng qua lời nói thì cứ như việc phức tạp lắm.
- Chuyện làm gì phức tạp đến vậy.
+++++----
Âu Hân đã nằm bẹp dí trên giường ba ngày sau đó. Đến hôm nay là ngày thứ năm từ sau đêm " động phòng ", Âu Hân nhất quyết xuống giường để thực hiện một việc.
Dọn quần áo vào va li.
Cô chỉ muốn sang phòng khác ở thôi. Cô thấy không khí trong căn phòng này bây giờ rất mất tự nhiên. Cứ vào phòng tắm mặt cô lại đỏ lên không khống chế được. Tốt nhất là dọn sang phòng khác ở. Sang phòng khác cô sẽ dễ thở hơn.
Âu Hân vừa dọn phòng quần áo vào va li thì Vương Kì Hạo đi vào. Vương Kì Hạo đưa đôi mắt nhìn chiếc va li cô đang kéo trên tay, sắc mặt vì vậy kém đi vài phần.
Anh hạ thấp giọng đang tức giận của mình:
- Em đang làm gì vậy?
- Ừm... Như anh thấy đấy, tôi muốn dọn sang phòng khác. Thời gian này tôi...cần bình tĩnh. Chúng ta vẫn nên ở riêng.
Vương Kì Hạo im lặng không đáp lại. Âu Hân thấy anh im lặng thì không nói nữa mà lặng lẽ kéo va li đi. Chỉ là mới đi được vài bước thì lại bị câu nói của anh ngăn lại.
- Em thay đồ đi. Tôi đưa em ra ngoài. Ra ngoài một chút rồi về thu dọn sau cũng được.
Âu Hân nghi ngờ nhìn anh. Nhưng cô không hỏi lại mà vẫn làm theo.
Khoảng 10 phút sau cô đi xuống thì anh đã ngồi đợi sẵn trong xe. Âu Hân im lặng không hỏi nhiều mà ngồi lên xe.