Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 235: Chương 235: Lưu Ngọc Dao




Vương Kì Hạo và Dịch Cẩn nhìn nhau, sau đó cùng cất bước ra ngoài.

Khương Ngọc Dao đứng ở cửa, tay cầm roi da, đôi mắt đỏ ngầu không chút tiêu cự. Phillips vẫn đứng lặng im ở chỗ cũ nhìn, một câu cũng chưa nói gì. Đồng Thái Dĩ không biết Khương Ngọc Dao, nhưng nhìn biểu cảm của cô hiện tại, lại nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt thì cũng phần nào đoán ra được là có chuyện gì xảy ra.

Ở bên kia, Âu Hân đang căng con mắt ra để cạy khóa cửa. Cứ nghĩ ổ khóa bình thường thôi, ai biết đâu là khó phá như vậy.

Âu Hân thả ổ khóa bị mình chọc lung tung ra, tức giận đạp nhẹ lên cửa một cái. Vương Kì Hạo cùng Dịch Cẩn vừa lúc đi tới đó, nghe thấy trong phòng có tiếng động, nghi hoặc đưa tay ra tính mở cửa.

Bốp!

Tiếng vang lên từ trên truyền xuống, Vương Kì Hạo thu tay lại chạy lên trên, mọi người cũng chạy lên theo.

Khương Ngọc Dao vung roi lên đánh về phía Emily đang ngượng dậy nằm trên đất, Emily nghiêng người né tránh, trên lưng lập tức đau rát, Emily hét lên một tiếng sau đó gục xuống.

Lực đánh này quả thật rất mạnh, tay Khương Ngọc Dao cũng bị thương đến mức chảy máu, giọt máu đỏ men theo dây roi chảy xuống. Nhưng vết thương như thế này cũng không khiến Khương Ngọc Dao đau, cũng không đổi lấy một cái nhăn mặt của cô. Khương Ngọc Dao quay mặt sang nhìn Phillips, trong mắt chứa toàn nỗi căm hờn cùng chán ghét.

- Khương Ngọc Dao, cô nổi điên cái gì?

Philips ngược lại rất bình tĩnh, ngồi lại xuống ghế đưa ly trà lên uống. Gừng càng già càng cay, Phillips quả nhiên đúng với câu nói này. Trước một Khương Ngọc Dao không còn để ai vào mắt, sẵn sàng một chết một sống, Phillips hay Đồng Thái Dĩ đều thấy rất bình tĩnh.

Nghe câu hỏi của Phillips, Khương Ngọc Dao bật cười lớn, tiếng cười của cô vang khắp tầng thuyền, tiếng cười nghe ai oán, nghe như đang trách móc ai đó. Không biết từ lúc nào, đôi mắt không tiêu cự của Khương Ngọc Dao đã ngập tràn nước mắt, nước mắt mặn chát chảy dài trên gương mặt hốc hác của cô.

Khương Ngọc đưa tay cầm roi lên chỉ về phía Phillips, hét lên đầy giận dữ.

- Ông hỏi tôi vì sao? Haha, Philips ơi là Phillips, ông từ lúc nào mà trí nhớ đã kém như vậy, cũng chỉ có vài năm thôi mà, ông quên hết tội lỗi của mình rồi sao. Ông hỏi tôi vì sao, sao ông không hỏi lại bản thân ông đã làm cái gì. Tên khốn nạn như ông, sống đến ngày hôm nay đã đi qua xác của bao nhiều người, ông còn không nhớ.

Phillips quay đầu sang nhìn Khương Ngọc Dao, nhíu mày.

- Ông đã giết ai, đã nhớ ra chưa? Hay còn cần tôi phải nhắc lại cho ông nữa. Gia đình quý tộc ở Anh gốc Trung Quốc họ Lưu, ông giết họ để củng cố thế lực của mình ở Anh vào 9 năm trước, ông nhớ không?

Phillips dao động ánh mắt, rõ ràng là đang suy nghĩ. Khương Ngọc Dao lại tiếp tục nói:

- Có phải ông để sót mất một người thuộc dòng dõi Lưu gia ở Anh quốc đúng không? Nghe nói đó là tiểu thư Lưu gia, ông còn nhớ tên cô gái đó không? Không nhớ? Tôi nhắc cho ông nhớ, cô ấy tên Lưu Ngọc Dao, tiểu thư duy nhất của Lưu gia, người thừa kế duy nhất của Lưu gia. Hôm ông cho người đến truy sát Lưu gia, Lưu Ngọc Dao do đang ra ngoài đi du lịch với bạn bè nên thoát chết, hôm sau quay về, trên dưới Lưu gia đều chỉ còn lại là xác người và máu. Đến cả một người làm công nhỏ bé cũng không còn mạng. Cô ấy từ tiểu thư quyền quý trở thành kẻ trắng tay, biến thành con ăn mày ngồi lê lết ngoài đường.

Phillips nhận ra điều mà Khương Ngọc Dao đang nói, ánh mắt dần chuyển đổi không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa.

- Nhớ ra rồi sao? Ngươi giết cả tộc Lưu gia, hại ta giết Tiểu Phàm. Phillips người là con súc vật đội lốt người.

Phillips bật cười buông trà trong tay xuống.

- Hóa ra là Lưu tiểu thư. Thật không ngờ, suốt bao nhiêu năm qua ta lại không nhận ra, vẫn luôn đi tìm kiếm, thật mất công.

Khương Ngọc Dao tức giận định vung roi lên đánh về phía Phillips, cổ tay bỗng nhiên bị người ta dùng sức nắm lại. Cô tức giận hai mắt đỏ ngầu quay lại nhìn.

Tề Phi hiếm khi mang bộ dạng nghiêm túc đến như vậy, tay nắm chặt lấy cổ tay đang đưa lên của Khương Ngọc Dao. Khương Ngọc Dao giật mạnh tay mình ra, xoay người đứng đối diện Tề Phi.

- Tề Phi, tốt nhất anh đừng xen vào chuyện của tôi. Anh không có liên quan đến những chuyện này, tôi có thể tha cho ạnh, vậy nên anh cũng đừng cản đường tôi.

Tề Phi đứng im lặng nói gì, trong đầu cậu hiện tại đang đấu tranh nhiều suy nghĩ. Một bên là Dịch Cẩn, một bên là cha cậu, dù cha cậu có gây nhiều tội ác, giết bao nhiêu người đi chăng nữa thì đây vẫn là sự thật không thể thay đổi được.

- Cha!

Tề Phi hướng đến Phillips cất giọng nói.

- Người dừng lại đi được không?

Phillips cau mày không hài lòng.

- Tề Phi, con đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy. Ta ra lệnh cho con, mau lập tức quay trở lại Anh quốc.

Tề Phi tiến lên trước, hai cha con liền đối chọi gay gắt.

- Cha, đủ rồi. Cha cũng sắp đến tuổi nghỉ già rồi, tốt nhất là nên ngồi ở nhà dưỡng sức khỏe, những chuyện khác, con có thể thay cha xử lí.

- TỀ PHI!

Một tiếng vút vang lên trong không khí, Tề Phi ngã về phía Dịch Cẩn, đầu đập mạnh vào ngực anh.

Khương Ngọc Dao hạ tay xuống, ánh mắt hiện lên tia tàn độc. Vừa rồi là Khương Ngọc Dao ra tay muốn đánh Tề Phi, cũng may Dịch Cẩn luôn chú ý nên kịp thời kéo Tề Phi tránh được, nếu không, với lực ra như vừa rồi, xương sườn Tề Phi có gãy cũng là chuyện bình thường.

Khương Ngọc Dao vô cảm nên tiếng.

- Tề Phi, chúng ta không thù không oán, tốt nhất là anh nên tránh ra. Còn nữa, để tôi nhắc nhở mấy người, trong căn phòng nhốt Đồng Âu Hân có cơ quan khí độc, cơ quan hiện tại đã hoạt động, các người không nhanh cứu cô ta ra, e rằng đến lúc các người lo chuyện bao đồng xong tìm thấy thì cô ta đã thành cái xác tím đen xấu xí rồi.

Ấn đường Vương Kì Hạo cau chặt lại, nhìn sang Đồng Thái Dĩ, thấy ông gật đầu liền mau chóng rời đi. Dịch Cẩn đương nhiên sẽ không đứng lại, nhưng lại một hai lôi Tề Phi đi theo.

Tề Phi gạt tay anh ra, lo lắng.

- Ông ấy là cha tôi.

- Với bản lĩnh của ông ta, cậu nghĩ Khương Ngọc Dao sẽ là đối thủ sao? Cậu ở lại đó chỉ vướng chỗ Khương Ngọc Dao vung roi nổi điên thôi.

Tề Phi vẫn chần chừ chưa muốn rời đi, Dịch Cẩn không ngần ngại vác cậu lên vai đưa đi. Tề Phi vừa thẹn vừa tức đấm tay bùm bụp vào lưng anh nhưng vẫn không khiến bước chân của Dịch Cẩn giảm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.