Bên ngoài trung tâm thương mại Đế Hoa...
Chiếc xe quân dụng đậu chính giữa cửa trung tâm đang đóng kín hết cửa và buông rèm đen để người ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Ánh nắng nhẹ của buổi chiều mùa thu hắt nhẹ lên tấm kính xe của ghế ngồi sau, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của một người đàn ông đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Trương Hạ ngồi ở ghế lái chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu quan sát nét mặt vị Thiếu soái mặt lạnh như tiền nhà mình.
Nét mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
- Đại thiếu soái, xe tăng chiến đấu, xe quân dụng học thép, máy bay chiến đấu đều đang đợi lệnh từ ngài.
Giọng nói hơi dè dặt nhưng nghiêm túc của Trương Hạ đã may mắn kéo sự chú ý.
Vương Kì Hạo thoát khỏi suy nghĩ và cơn khó chịu trong người nãy giờ ngước lên nhìn Trương Hạ đang mang gương mặt lo lắng.
- Bên trong chưa có hành động gì sao?
- Chưa có thông tin gì thưa ngài.
Vương Kì Hạo đưa mắt sang bên nhìn vào cánh cửa trung tâm đóng im lìm.
Kể từ lúc nhận được tin phần tử khủng bố đó đã lộ diện ngang nhiên giữa trung tâm thành phố lại còn ở trung tâm thương mại lớn nhất Cổ Lạc Thành.
Thách thức sao?
Phải. Nó giống như lời thách thức của một vị nào đó gửi đến Vương Kì Hạo.
Như thể " Vương Kì Hạo, ta ở đây này, mau tới bắt ta đi ".
Và cũng từ lúc đó, chính Vương Kì Hạo cũng không hiểu sao, trong lòng lại rất khó chịu, như mang theo một nỗi lo nào đó. Thật mơ hồ.
- Tất cả đang đợi lệnh từ ngài.
Trương Hạ sốt ruột lên tiếng nhắc lại.
- Đợi xem bên trong có hành động gì đã. Bọn chúng không phải tay không. Đây là trung tâm thương mại Đế Hoa.
Lời nhắc nhở của Vương Kì Hạo khiến Trương Hạ bừng tỉnh khỏi cơn nóng vội.
Đại thiếu soái nói đúng, đây là trung tâm thương mại Đế Hoa. Trung tâm thương mại lớn nhất Cổ Lạc Thành này, lượng con tin bị bắt ở bên trong có thể lên tới 1/3 dân số ở đây. Hơn nữa nếu giờ hành động có thể gây phá hủy không nhỏ đến trung tâm thương mại này.
Đúng là không thể hành động kinh suất.
Ở bên ngoài nóng vội là vậy, ở bên trong lại bình tĩnh đến mức Âu Hân đang thấy ngán ngẩm khi chứng kiến cái tên được gọi là Chỉ huy và cái tên Đội trưởng gì đó nói chuyện uống nước chè.
Khi tên Chỉ huy xuất hiện với cái mặt hằm hằm là cô đã nghĩ đến viễn cảnh hắn cầm súng dí đầu từng người bắt xem ai là " vợ Vương Kì Hạo ".
Có ai ngờ đâu, hắn nên đến nơi, lính của hắn bê bàn bê ghế pha nước chè cho hắn ngồi nhâm nhi tán phét.
Quá chán nản cô đành kéo Lý Nhạc Lăng lại gần mà thì thầm to nhỏ.
- Cậu có chỉ đường thoát nhanh lên không? Đợi hắn uống nước chè xong cậu chạy đằng trời.
- Vậy cô có mang theo bên mình vũ khí gì không.
Nhắc đến vũ khí Âu Hân đưa tay sờ vào chiếc túi da cô vận đeo trên vai nãy giờ.
- Smith & Wesson. Đủ một băng đạn 17 viên.
Âu Hân vừa dứt lời là nhận ngay cái nhìn ngạc nhiên của Lý Nhạc Lăng.
- Cô lấy đâu ra súng đấy.
- Vương Kì Hạo đưa và bắt tôi phải luôn giữ bên mình để phòng thân. Cậu yên tâm, nếu Vương Kì Hạo mà biết cậu lừa tôi tới đây có khi nào anh ta sẽ tặng cậu một viên.
- Có thể. Hôm qua tôi chỉ lỡ mồm nói cậu ta hơi yếu mà cậu ta đã định cột vào người tôi cái tội vô trách nhiệm khiến bệnh nhân tử vong và suýt tống tôi vào tù.
Âu Hân nhìn Lý Nhạc Lăng cười một nụ cười méo mó. Cậu ta nói chuyện vẫn rất thản nhiên.
- Ý định thật sự của cậu là gì vẫn làm thấy mơ hồ lắm.
Lý Nhạc Lăng chỉ cười không đáp trước câu nói có phần mỉa mai của Âu Hân.
Một lúc sau cậu mới lại lên tiếng.
- Chỉ một khẩu thôi có vẻ khó. Hết đạn rồi thì dùng tay không à?
- Vậy sao cậu biết mà không chuẩn bị trước!
Âu Hân gằn giọng trả lời. Cô đưa tay xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa ở tay phải. Mũi dao nhọn nhỏ xuất hiện. Cô nhìn xung quanh chắc chắn không ai để ý mới đưa lên kề vào cổ Lý Nhạc Lăng. Giọng cô đột nhiên dịu hẳn lại.
- Thêm cái này nữa được không?
Lý Nhạc Lăng nuốt nước miếng cái ực khi cảm nhận được một vật kim loại lạnh lẽo đang ìm lìm trên cổ.
- Đi thì có thể đi được rồi. Nhưng với hai chúng ta thì dễ còn...
Lý Nhạc Lăng bỏ lửng câu nói thay vì đó mắt cậu nhìn về phía Tố Mai đứng đó cách vài bước chân.
Âu Hân cũng đưa mắt nhìn qua. Đúng là khó khăn. Nếu cô dùng súng trước mặt Tố Mai e là có chuyện lớn. Nhưng nếu không làm vậy....
Âu Hân hít một hơi thật sâu cho thật bình tĩnh kéo tay Tố Mai lại gần nói nhỏ.
- Tố Mai, chút nữa cậu cứ làm theo lời mình và Lý Nhạc Lăng. Thắc mắc gì để thoát khỏi đây mình sẽ giải đáp hết cho cậu. Cậu có nhìn thấy gì, ngạc nhiên cái gì thì cũng giống như thắc mắc. Ra được ngoài mình sẽ giải đáp. Ok chứ.
Tố Mai nghe hiểu câu cô nói nhưng lại không hiểu là mình sẽ ngạc nhiên hay thắc mắc cái gì. Tuy vậy cô vẫn gật đầu đồng ý.
Lý Nhạc Lăng nghe Âu Hân nói vậy thì nói thầm vào tai cô.
- Cô định sẽ nói thật hết với cô ấy sao.
Đôi mắt đen láy của Âu Hân nhìn thẳng vào Lý Nhạc Lăng, đáp kiên định.
- Tố Mai là bạn thân từ lúc học cấp hai của tôi. Tôi tin tưởng cô ấy.
- Được thôi. Vậy phiền cô bây giờ dẹp vào tên đứng canh lối đi vào nhà vệ sinh. Ở đó tôi sẽ nói tiếp.
Âu Hân gật nhẹ rồi hướng mắt về phía lối đi dẫn đến nhà vệ sinh.