Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 344: Chương 344: Có bản lĩnh




Tư Mộ từ đầu đến cuối vẫn luôn xem náo nhiệt. Nếu không có tổ mẫu ở đây, hắn nhất định sẽ giúp Ngụy Thanh Tuyết, làm trận náo nhiệt này càng có thêm ý tứ.

Này cũng nói cho Tư Mộ biết Cố Khinh Chu thật là khôn khéo gấp trăm lần. Một chút dấu vết nho nhỏ để lại, nàng đều có thể phát hiện. Tư Mộ nhớ tới việc của Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái, Tư Hành Bái giết người muốn hù lộng Cố Khinh Chu, quả thực là mười phần sai.

“Hôm nay sân khấu kịch còn chưa đủ cao.” Tư Mộ nhớ tới việc nàng cùng Tư Hành Bái trong quá khứ, trong lòng một mảnh lạnh lùng, lời nói liền rất mỏng lạnh: “Ta hẳn là nên cho ngươi thêm ít lửa.”

Cố Khinh Chu cười cười:

“Đốc Quân sẽ đánh gãy chân của ngươi.”

Tư Mộ nghĩ: Về sau ngươi liền cùng ta chung sống, rơi vào lòng bàn tay ta, Đốc Quân có thể nhiều lần cứu ngươi sao?

“Sẽ không đâu, về sau ngươi chính là của ta, mặc kệ việc nhà của hắn.” Tư Mộ đôi mắt âm trắc, mang theo vài phần ác độc.

Cố Khinh Chu nhướng mày hỏi hắn:

“Phải không? Hai chúng ta có phải muốn đấu tranh nội bộ hay không?”

Tư Mộ tức khắc trầm mặc, đấu tranh nội bộ không có lợi. Cố Khinh Chu quỷ kế đa đoan, Tư Mộ căn bản không nắm chắc sẽ thắng được nàng.

Cố Anh bên kia đã bị dọa choáng váng, giờ phút này yên lặng ngồi, không dám nói nửa câu.

Thời điểm Giang Manh rời đi cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đáng tiếc bị Cố Khinh Chu chặn miệng, muốn xin tha cũng nói không nên lời.

Cố Anh không nhìn Giang Manh. Tư Mộ nhìn Cố Anh, hỏi Cố Khinh Chu:

“Việc này rốt cuộc vì sao dựng lên? Xem bộ dáng nàng cùng Ngụy Thanh Tuyết giống như bị người khác tính kế.”

Cố Anh nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Tư Mộ nói không sai, Cố Anh đích xác không nghĩ sẽ hại Cố Khinh Chu, nàng chỉ là muốn rời khỏi Nhạc Thành.

Hôm nay phát sinh chuyện, là một cái liên hoàn kế, đều không phải là Ngụy Thanh Tuyết một mình giở trò quỷ. Chủ giả phía sau màn lớn chính là Giang Manh.

Giang Manh chính là Giang gia Tam tiểu thư, nhận cưu mang Cố Anh, nàng đem mọi người đùa bỡn. Chân chính câu dẫn vị hôn phu Ngụy Thanh Tuyết, là vị Giang Manh Giang tiểu thư này.

Cố Khinh Chu trước đem Cố Anh đi ra ngoài:

“Ngươi trước đi đem hành lý một lần nữa chuẩn bị tốt, ta lập tức liền tới. Vẫn là chiếu nguyên kế hoạch, đêm nay đưa ngươi rời đi.”

Cố Anh thấp thấp nói vâng. Chờ Cố Anh sau khi rời khỏi, Cố Khinh Chu mới cùng Tư Mộ nói lên chút sự kiện.

“Ngụy Thanh Tuyết, Giang Manh cùng Cố Tương đã từng đều là bạn học cùng nhau đi lưu học, còn có cả vị hôn phu của Ngụy Thanh Tuyết Tống Hoằng Tống Thất thiếu.” Cố Khinh Chu nói.

Ngụy Thanh Tuyết người này thích mua danh chuộc tiếng. Nàng đi thăm Cố Tương, là muốn có cái danh: “Lấy ơn báo oán“. Đương nhiên, nàng không có khả năng gặp được Cố Tương.

Người bên ngoài chỉ biết Cố Tương ngồi tù, sau lưng liền rất khó nói. Ngụy Thanh Tuyết chưa gặp được Cố Tương, lại ở cửa Cảnh Bị Thính gặp Cố Anh, nàng biết được đối phương là muội muội Cố Tương, liền chủ động an trí nàng.

Khi đó Cố Anh vừa mới từ ở nông thôn chạy tới, một thân chật vật, lại không dám đi tìm Cố Khinh Chu, nàng thực sợ hãi Cố Khinh Chu.

Ngụy Thanh Tuyết muốn làm người tốt, lại không chịu bỏ công sức tiền bạc, không nghĩ đến sẽ đưa Cố Anh về nhà mình, liền đem Cố Anh đá cho Giang Manh.

Giang Manh sớm đã chịu đủ dối trá của Ngụy Thanh Tuyết rồi, nhưng lại kiêng kị thế lực trong nhà đối phương, bất đắc dĩ nhận lấy Cố Anh, đối Cố Anh cũng đầy ngập lửa giận.

“...... Liền ở ngay lúc này, Cố Anh biết được Giang Manh cùng Tống Hoằng tư tình. Càng không khéo chính là, Giang Manh đang mang thai, nàng ở lại Nhạc Thành sẽ bị thân bại danh liệt. Hai người bọn họ lừa tiền Cố Anh, sau khi mua vé tàu vẫn chưa đủ, liền khuyến khích Cố Anh tới tìm kiếm ta.

Cố Anh rất muốn đi nước Pháp tìm ca ca ta, nàng hiện tại chỉ tín nhiệm ca ca ta, nhưng nàng một người không thể vượt biển, nàng tiếp nhận thiện ý của Giang Manh cùng Tống Hoằng, chuẩn bị tiền theo chân bọn họ cùng nhau đi.

Giấu đầu lòi đuôi, Ngụy Thanh Tuyết phát hiện Tống Hoằng ở bên ngoài có người. Tống Hoằng dưới tình thế cấp bách, đẩy cho Cố Anh, nói Cố Anh đang câu dẫn hắn. Ngụy Thanh Tuyết cảm thấy nàng an bài Cố Anh tốt như vậy, xem như đối Cố Anh có trọng ân, mà Cố Anh cư nhiên câu dẫn vị hôn phu nàng, tức giận tận trời, còn giận chó đánh mèo lên người ta.

Tống Hoằng vì bảo hộ Giang Manh mang thai, ước gì người toàn Nhạc Thành đều cho rằng hắn cùng Cố Anh cặp với nhau, họa thủy đông dẫn, hủy chỉ là thanh danh Cố Anh, sẽ không ai nghĩ đến Giang Manh.

Giang Manh luôn mãi khóc cầu Cố Anh hỗ trợ, ngàn vạn sống chết nói nàng cùng Tống Hoằng có tình cảm, như vậy Giang Manh mới có thể còn mạng sống. Cố Anh ngu xuẩn lại mềm lòng, liền đáp ứng. Sự tình nháo ra tới, Cố Anh mất mặt xấu hổ, ta mặt mũi cũng không có ánh sáng, Tống Hoằng cũng xấu hổ, Giang Manh lại ngồi ngư ông đắc lợi.

Tống Hoằng vì tránh né loại xấu hổ này, sẽ lấy cớ tạm thời biến mất khỏi Nhạc Thành, mang theo Giang Manh trộm rời đi, hai người bọn họ lấy vé tàu đi Nam Dương, sau buổi chiều sẽ đi.” Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ nghe xong nhiều như vậy, mặt không có biểu tình. Thật lâu sau hắn mới nói:

“Những người trẻ tuổi này đem tâm tư đều tiêu ở trên đường ngang ngõ tắt!”

Hắn một bộ miệng lưỡi ông cụ non. Cố Khinh Chu cảm thấy mặc kệ là Giang Manh hay là Ngụy Thanh Tuyết, tất cả đều là vì chính mình.

Cố Anh ăn nhờ ở đậu, luôn mãi bị người lợi dụng. Nàng lại thực ngu xuẩn, căn bản không hiểu phòng bị là gì.

Cố Khinh Chu không thích Cố Anh, đến bây giờ cũng rất khó thay đổi nàng ta, để Cố Anh lưu tại Nhạc Thành, Cố Khinh Chu càng khó lòng phòng bị.

“Ta muốn đêm nay phái người đưa nàng đi nước Pháp, kêu a ca ta mang theo nàng đi đọc sách.” Cố Khinh Chu nói: “Nàng không có bằng cấp, không có gia đình, tương lai làm sao bây giờ? Ta không thích nàng, cho nên ta không có biện pháp đem nàng là thân nhân để chiếu cố.”

Cố Khinh Chu làm như thế là vì chính mình cùng Cố Anh, cũng là vì Cố Thiệu.

Cố Anh không muốn ở cùng Cố Khinh Chu, nàng muốn đi tìm Cố Thiệu. Mà Cố Thiệu cho dù biết chính mình không phải hài tử Cố gia, đối nhóm tỷ muội vẫn là có cảm tình từ nhỏ đến lớn.

Bọn họ mới có thân tình chân chính.

Cố Thiệu một mình ở nước Pháp, bên người đồng bào không nhiều lắm, có lẽ hắn càng cần chút tình thân ít ỏi này, Cố Anh lại nguyện ý đi, sao không đẹp cả đôi đàng?

“Tùy tiện ngươi, đây là việc nhà của ngươi.” Tư Mộ đạm nhiên, rút ra một cây xì gà.

Cố Khinh Chu nói:

“Ngươi có thể giúp ta an bài một người hay không?”

Tư Mộ nói:

“Không thành vấn đề.”

Cố Khinh Chu lấy ra một ít tiền, giao cho cấp dưới Tư Mộ.

Tư Mộ phái phó quan đáng tin cậy mang theo số tiền này cùng Cố Anh đi Pháp, trên đường chiếu cố Cố Anh, đem Cố Anh đến nơi an toàn.

“Vị phó quan này cha mẹ huynh đệ tỷ muội đều ở Nhạc Thành, hắn sẽ không mất tích trên đường, nhân phẩm càng là không tồi.” Tư Mộ nói.

Cố Anh kinh hồn chưa định, Cố Khinh Chu thay nàng xách theo rương hành lý đi bến tàu. Cố Khinh Chu đưa nàng lên thuyền:

“Thay ta hỏi thăm sức khoẻ a ca, nói cho a ca biết ta đã kết hôn. Các ngươi ở nước Pháp sống thật tốt, nếu không có tiền phát điện báo cho ta.”

“Ừm.” Cố Anh buông xuống một giọt nước mắt.

“Đi sang bên kia phải niệm thư thật tốt, chiếu cố a ca, đừng cho a ca thêm phiền toái.” Cố Khinh Chu lại nói.

Cố Anh lại lần nữa gật gật đầu, nước mắt rào rạt lăn xuống.

“A tỷ, ta lần này có phải lại cho ngươi thêm phiền toái hay không?” Cố Anh đột nhiên hỏi.

Cố Khinh Chu hơi tạm dừng. Nàng còn biết áy náy, ít nhất không phải hài tử không có thuốc nào cứu được.

“Giang Manh, còn có Tống Hoằng, Ngụy Thanh Tuyết, ngươi đều thấy rõ ràng? Về sau không cần dễ dàng tin tưởng người khác, càng không cần dễ dàng tiếp thu hảo ý của người khác. Tiếp thu bố thí của người khác tương lai luôn là phải trả lại. Cái gì cũng đều phải chính mình tránh đi, mới không để bất kỳ ai có thể hại ngươi.” Cố Khinh Chu nói.

Cố Anh cắn môi. Cố Khinh Chu duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng. Cố Anh muốn ôm nàng một chút, tỏ vẻ đối nàng cảm tạ, nhưng chạm đến con ngươi sâu thẳm lạnh nhạt của nàng, tay lại rụt trở về.

“Cảm ơn.” Cố Anh thấp giọng.

“Ta là nhìn mặt mũi a ca.” Cố Khinh Chu nói: “A ca đã từng trợ giúp ta rất nhiều. Tới nước Pháp, đừng lại cho chính mình là Cố công quán tiểu thư, không được quấy rầy việc học a ca.”

“Ta đã biết.” Cố Anh thận trọng nói.

Cố Anh lên tàu biển chở khách chạy định kỳ, Cố Khinh Chu đứng ở bến tàu.

Gió đêm ướt lạnh mang theo đám sương mờ mịt. Ấm áp của ban ngày toàn bộ rút đi, gió bến tàu thổi lạnh thấu xương cốt, có thể thổi tan chút ấm áp trong cơ thể.

Cố Khinh Chu ôm vạt áo lại, tóc đen thổi rơi xuống hai bên vai, nàng về nhà mới.

Thời điểm nàng trở về, tiệc tối còn chưa có kết thúc. Thức ăn trên bàn đều lạnh. Phó quan bưng chút đồ ăn nóng đặt ở phòng cho khách trên bàn nhỏ. Lúc Cố Khinh Chu chuẩn bị ăn cơm, Tư Mộ đi vào, hắn cũng còn chưa có ăn.

“Có muốn ăn một chút hay không?” Cố Khinh Chu hỏi.

Tư Mộ gật gật đầu.

Phó quan cũng cho hắn thêm một bộ chén đũa.

“...... Nháo như vậy, Ngụy Thanh Gia lại lần nữa lâm vào nơi đầu sóng ngọn gió.” Cố Khinh Chu nói: “Muội muội nàng thật là hại chết nàng.”

Bên ngoài khách khứa, hiện tại đều đang nghị luận việc này. Tất cả mọi người cảm thấy việc này là Ngụy Thanh Gia ở sau lưng giở trò quỷ. Nói như vậy, chuyện này mới càng có lý, càng nói càng thêm hấp dẫn người. Lời đồn đãi đều là thêm mắm thêm muối như thế này truyền ra tới.

Tư Mộ bưng chén thong thả ung dung ăn:

“Muội muội ngươi cũng mang đến tai hoạ cho ngươi, không phải ngươi không tránh đi, còn đem sự tình xử lý hoàn thiện sao? Bị người đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, đều là do chính mình không có bản lĩnh.”

Hảo cảm hắn đối Ngụy Thanh Gia đã không còn từ khi biết Ngụy Thanh Gia thông đồng Tư Hành Bái.

Ngụy Thanh Gia tựa hồ cũng không hiểu rõ điểm này.

Tư Mộ đối nàng hiện tại chỉ còn lại có áy náy chuyện Ngụy Thanh Quân. Điểm áy náy này, khiến hắn vẫn sẽ giúp Ngụy Thanh Gia, người ta nhìn qua cứ ngỡ hắn đối nàng tình cũ chưa hết.

“Ngươi cảm thấy ta có bản lĩnh?” Cố Khinh Chu hỏi.

“Không tồi, ngươi rất ác độc, thủ đoạn gì cũng sẽ sử dụng.” Tư Mộ bất động thanh sắc nói.

Cố Khinh Chu bắt được Giang Manh, lại bắt được Tống Thất thiếu, uy hiếp bọn họ đem sự tình nói rõ ràng.

Giang Manh luôn mãi khóc cầu Cố Khinh Chu đừng nói ra việc nàng dính líu đến chuyện này, nếu không nàng chỉ có một con đường chết, Cố Khinh Chu chỉ lạnh nhạt nói:

“Ngươi lúc đó có phải cũng quỳ cầu xin muội muội ta như vậy hay không, nàng mới thương hại ngươi?”

Cố Khinh Chu không mềm lòng chút nào.

Từ phương diện này mà xem, nàng xác thực ác độc. Mỗi người làm chuyện gì, đều phải chính mình gánh vác trách nhiệm.

Cố Khinh Chu chọn cách phơi bày sự thật.

Hai người sau liền không có nói gì nữa, trầm mặc ăn cơm, một lần nữa về tới phòng khách.

Phòng khách đã mời ngôi sao ca nhạc tới, đang xướng ca khúc gần đây lưu hành.

Dàn nhạc cũng chuẩn bị ổn thoả, không ít người bước vào sân nhảy. Lão thái thái có điểm mệt mỏi, đi lên lầu phòng cho khách nghỉ ngơi. Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu lên lầu chiếu cố.

“Khinh Chu a, đừng nóng giận.” Lão thái thái ngược lại an ủi Cố Khinh Chu: “Hài tử Ngụy gia đều không có giáo dưỡng!”

Thời điểm bà nói những lời này, ánh mắt phá lệ nghiêm khắc nhìn Tư Mộ. Mắng chính là Ngụy Thanh Tuyết, lại là ngấm ngầm nói Ngụy Thanh Gia.

Tư Mộ nói:

“Tổ mẫu nói rất đúng.”

Hắn một câu cũng không thay Ngụy Thanh Gia cãi lại. Lão thái thái tâm tình hơi chút chuyển biến tốt đẹp.

Các khách nhân khác vẫn chưa đem chuyện Ngụy gia tỷ muội cho vào quên lãng, ngược lại thêm đề tài câu chuyện.

Lão thái thái chịu đựng không nổi, về Tư công quán trước, Tư Mộ tự mình lái xe đưa bà. Cố Khinh Chu đi theo.

Đưa xong lão thái thái, khi Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ một lần nữa về nhà mới, Tư Mộ nói:

“Ta có chuyện muốn nhắc nhở ngươi.”

“Chuyện gì?” Cố Khinh Chu có điểm mệt mỏi, đang ngồi ngủ gật ở ghế phụ, không chút để ý trả lời nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.