Tiến vào tiệm may, nhìn thấy một nam nhân đang ngồi, Cố Khuê Chương liền hít ngược một đợt khí lạnh.
Ông ta quen biết người này!
Tiệm may, một hơi máu tươi tràn đầy, Cố Khinh Chu muốn phun.
Nàng mỗi lần ngửi được mùi máu, nếu không phải nhớ tới tên thích khách bị lột da sống kia, thì chính là nhớ tới đêm đó một cái đầu người lăn xuống ở bên mặt nàng.
Trong lòng co giật một chút, nàng theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương bị nàng ôm chặt cánh tay, cũng khó có được bộ dạng từ phụ hộ nghé*: “Đừng sợ, đừng sợ!”
(* Ý là người cha hiền từ bảo vệ cho đứa con nhỏ của mình)
Dứt lời, liền bẻ tay Cố Khinh Chu ra, vượt qua nam nhân máu chảy đầm đìa trên mặt đất, đi vào.
Nam nhân buồng trong cũng đứng lên: “Cố lão gia!” Thập phần khách khí, thậm chí có điểm cung kính.
“Cửu gia!” Tâm tình Cố Khuê Chương cũng kích động xưng hô với đối phương.
Người này là Tích Chính, phó lãnh đạo của Thanh bang, là tâm phúc mà Hoắc Việt coi trọng nhất.
Đừng nói là Cố Khuê Chương, chính là người của Quân Chính phủ gặp được Tích Chính, mặc kệ là kính trọng Thanh bang, hay là kính sợ Tích Chính, thì đều phải cung cung kính kính kêu một tiếng “Cửu gia“.
“Không đảm đương nổi, Cố lão gia.” Tích Chính ở trước mặt Cố Khuê Chương, tư thái chịu thấp, “Ta nhỏ hơn ngài vài tuổi, nếu là không chê, kêu Lão Cửu đi.”
Cố Khuê Chương cả đời sĩ diện.
Ai thổi phồng, cho ông ta mặt mũi, ông ta liền lâng lâng, không biết cái gì nữa.
Thời điểm Cố Khuê Chương còn không có cùng Tư gia kết giao, mặc kệ là đi đến cái nơi phong nguyệt nào, nghe nói đến danh Tích Chính, đều phải kiêng dè 3 phần.
Hiện giờ, tên phó lãnh đạo Thanh bang Nhạc Thành này, lại khom lưng cúi đầu nói Cố Khuê Chương hãy kêu hắn là “Lão Cửu”, máu của Cố Khuê Chương toàn sắp vọt ra khỏi đầu rồi, trong lúc nhất thời liền không biết nên như thế nào cho phải.
Ông ta kích động đến không biết nguyên cớ.
“Cửu gia, không được không được.” Cố Khuê Chương cười ha hả, tươi cười thu liễm không được, liền nhìn qua có phần nịnh nọt, thậm chí ngây ngốc.
Hai người khách khí một hồi, một người kêu Cố lão gia, một người kêu Cửu gia, sau đó liền nói tới chính sự rồi.
Cố Khinh Chu cũng nhân cơ hội đó tới bên cạnh Nhị di thái.
Nhị di thái đang run bần bật, Cố Anh cũng sợ hãi.
“Người không có việc gì chứ?” Cố Khinh Chu đỡ lấy cánh tay Nhị di thái.
Nhị di thái duỗi tay bám lấy Cố Khinh Chu, lòng bàn tay bà một mảnh lạnh lẽo, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Không có gì lo ngại, phụ thân đã tới, thay người làm chủ a.” Cố Khinh Chu nói, ý là trấn an bà ta, và cũng là nói cho bà ta rằng sự tình thực thuận lợi.
Nhị di thái còn run, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng phát ra “Uhm”, thanh âm nghẹn ngào.
Tần Tranh Tranh cũng không dám quấy rầy Cố Khuê Chương, học theo Cố Khinh Chu, vòng qua tới bên cạnh Cố Anh, rồi ôm lấy Cố Anh.
Cố Anh không biết sẽ đánh thành như vậy, sợ tới mức trốn đến trong lồng ngực Tần Tranh Tranh: “Mẫu thân, con sợ quá!”
Nàng khóc lớn lên.
Đôi mắt Cố Khuê Chương tựa mũi tên nhọn, đầu mũi tên ở trên người nàng, Cố Anh tức khắc không dám làm ầm ĩ, tiếng khóc mới phát ra lên liền nhịn xuống.
Tích Chính chỉ người nam nhân trên mặt đất bị đánh đến cả người đều là máu, nói với Cố Khuê Chương: “Người này tên Tiểu Lãnh Nguyệt, lúc trước là tên tiểu bạch kiểm* hát tuồng, sau gánh hát lại tan, liền ăn nhậu gái gú cờ bạc, thiếu không ít tiền.
(* Ý là chỉ người đàn ông trắng trẻo yếu đuối như phụ nữ, thích bám váy phụ nữ. Từ này thường dùng với ý nghĩa nói móc, khinh thường. Còn một nghĩa nữa là chỉ những người làm nghề trai bao)
Trước đó vài ngày, cô nương kỹ viện của Thanh bang bị mất trộm, đó là một đôi vòng tay phỉ thúy hàng hiệu. Sau nhiều lần điều tra nghe ngóng, mới biết được là Tiểu Lãnh Nguyệt này lấy cớ dạy khúc xướng, trà trộn vào trong phòng cô nương này, trộm ra đi bán.
Người của chúng ta bắt được hắn, hắn nói tiền sớm đã thua hết, bất quá gần đây có một cây đẻ ra tiền. Thời điểm hắn học hát tuồng, có một Tiểu sư muội gả vào hào môn, lại trước nay không chịu cứu tế bọn họ, trèo được cành cao đã quên người nhà mẹ đẻ.
Thái thái nhân gia hào môn kia, ưa không được mắt Tiểu sư muội hắn, ra giá 50 tiền, kêu hắn đi viết thư hãm hại Tiểu sư muội hắn, còn kêu hôm nay ra tiệm may, hắn cố ý tới dây dưa, thái thái kia lại mang lão gia tới bắt gian.
Cố lão gia ngài nghe thử xem, đây đều là cái trò sảng quỷ quái gì! Hắn thiếu chúng ta mấy chục ngàn tiền, trộm đi đôi vòng tay kia càng là giá trên trời, hai chiếc trị giá hơn 800 ngàn tiền. Ta chỉ đành đánh hắn chết khiếp trước, sau đó mang về băm tay chân hắn.......”
Tích Chính nói được rất chậm, Cố Khuê Chương còn tưởng là sẽ còn nói tiếp.
Nhưng là, sau lại càng nghe càng thấy không đúng lắm, thẳng đến khi Tích Chính nói ra mục đích của Tiểu Lãnh Nguyệt, thì sắc mặt của Cố Khuê Chương đã tím tái.
Này còn không phải là sư huynh của Nhị di thái sao?
Tích Chính nhìn sắc mặt của ông ta, cũng không tra hỏi thái thái nhà ai, tiểu thiếp nhà ai, chỉ là cười nói: “Cố lão gia, ngài là mang theo tiểu thư cùng các thái thái tới đặt may y phục à?”
Hắn kê cho Cố Khuê Chương một bậc thang.
Cố Khuê Chương ngu người như vậy giờ đều đã tường tận, Tích Chính không có khả năng không biết rõ, cho nên Cố Khuê Chương cũng biết là Tích Chính còn muốn giữ mặt mũi cho ông ta.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Khuê Chương rất khó kham, cũng dựa vào bậc thang mà leo xuống.
“Không quấy rầy, hôm nay máu me nhầy nhụa, quấy rầy nhã hứng ngài cùng thái thái, ngày khác ta mời ngài uống rượu.” Tích Chính nói vài câu đạo lí.
Tích Chính gọi người, đem Tiểu Lãnh Nguyệt kéo ra ngoài, xem Tiểu Lãnh Nguyệt kia tựa như một con chó chết rồi mà lê đi.
Nhị di thái vẫn luôn phát run.
Chờ đám người Tích Chính đi ra ngoài, Nhị di thái đột nhiên xông lên, làm trò trước mặt mũi Cố Khuê Chương, hung hăng tát Tần Tranh Tranh một bạt tai.
Một cái tát thanh thúy này, toàn bộ nhà may đều có tiếng vang.
Cố Khuê Chương sửng sốt, Cố Khinh Chu cũng hơi kinh ngạc.
Tần Tranh Tranh bị đánh ngốc, sau một lúc lâu mới hoàn hồn. Khi muốn đánh trả, lại chạm đến ánh mắt hung ác như sắp giết người của Cố Khuê Chương, lại không quá dám ra tay.
“Ngươi hại ta cũng liền thôi đi, vì sao còn muốn khiến cho lão gia phải hổ thẹn?” Nhị di thái đánh xong Tần Tranh Tranh, chính mình tự khóc trước, “Ngươi hại ta như thế nào, ta cũng nhận, nhưng ngươi không thể hại lão gia như vậy!”
Hãm hại Nhị di thái vụng trộm người, Nhị di thái tất nhiên là đứng trên đường chết gần kề. Nhưng là nháo lớn, đỉnh đầu Cố Khuê Chương đội nón xanh lớn, thanh danh càng không ra gì.
Tần Tranh Tranh này có nơi nào là hại Nhị di thái, rõ ràng là hại Cố Khuê Chương a!
Hận ý trong lòng Cố Khuê Chương, đã từ 6 phần tăng tới 10 phần.
Tần Tranh Tranh, ông ta là không thể nề nà để lại.
Bỏ vợ, loại sự tình này, Cố Khuê Chương làm không được, thực mất mặt, người khác sẽ cảm thấy ông ta không có bản lĩnh quản lý chuyện thê thiếp trong nhà, thậm chí hoài nghi thê tử ông ta có hồng hạnh xuất tường* hay không.
(* Ý là đi ngoài tình với nam nhân bên ngoài)
Bây giờ, để có thể giải quyết hạ Tần Tranh Tranh, lại còn không bôi đen thanh danh của Cố Khuê Chương, biện pháp duy nhất chính là Tần Tranh Tranh phải chết!
Sát niệm, đã nổi lên.
Cố Khuê Chương liền lười đánh chửi Tần Tranh Tranh, tiến lên cầm hai tay Nhị di thái, nói: “Hôm nay sợ hãi sao?”
Nhị di thái khóc lớn: “Lão gia, tên sư huynh hỗn trướng kia của thiếp, gần đây thiếp liền không biết cái gì hết.”
“Không có việc gì.” Cố Khuê Chương trấn an bà, “Nàng đối với ta có cái tâm ý gì, ta tất nhiên là biết được, về nhà thôi.”
Cứ như vậy, Cố Khuê Chương mang theo Nhị di thái đi trước.
Cố Khinh Chu vừa không nguyện ý đi theo Cố Khuê Chương cùng Nhị di thái xem hai người bọn họ tình chàng ý thiếp; cũng không muốn đi kêu xe kéo, vì thế nàng ngồi chiếc xe của Tần Tranh Tranh vừa đi ban nãy, ra lệnh cho tài xế trở về.
Hai mẹ con Tần Tranh Tranh bị ném ở tiệm may.
“Ta kêu phó quan Tư Hành Bái tới làm việc này, như thế nào mà Cửu gia lại tự thân xuất mã?” Cố Khinh Chu có phần giật mình.
Nàng thật không nghĩ tới, Cửu gia lại ở chỗ này.
Khi cách Cố công quán hai con phố, Cố Khinh Chu kêu dừng ô tô, kêu tài xế đi về trước: “Ta đi mua chút bánh kem.”
Nàng đi tới hẻm nhỏ.
Phó quan Tư Hành Bái, bất quá 2 phút liền chủ động xuất hiện ở trước mặt Cố Khinh Chu.
“....... Chúng ta thời điểm ở phía sau cửa, vừa vặn đụng phải người của Thanh bang. Cửu gia chỉ là đi ngang qua, hỏi chúng ta thay ai làm việc, thuộc hạ nói là thay Cố tiểu thư, Cửu gia liền nói, người này là người Thanh bang muốn bắt, nếu chuyện của Cố tiểu thư, vậy thì cùng nhau làm.” Phó quan nói cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu gật gật đầu: “Làm được thực tốt, đa tạ các ngươi.”
Hai gã phó quan ngượng ngùng cười cười.
Thì ra, tên Tiểu Lãnh Nguyệt kia là thật sự ăn nhậu gái gú cờ bạc, thiếu nợ vô số, trách không được vì sao Tần Tranh Tranh có thể mua chuộc đến hắn.
Chỉ tiếc, kết quả naỳ hôm nay, Tần Tranh Tranh có thể là không thể tưởng tượng được.
“Cố Khuê Chương muốn giết chết Tần Tranh Tranh, không dễ như vậy! Bọn họ đều là hung thủ giết mẫu thân ta, ai cũng chạy không thoát.” Đôi mắt Cố Khinh Chu lộ ra vài phần hung ác.
Mẫu thân thân sinh của Cố Khinh Chu, là bị Tần Tranh Tranh hại chết, nhưng chứng cứ đã không còn có, chẳng sợ mời lại trinh thám cao minh, cũng không có tìm được bằng chứng buộc tội Tần Tranh Tranh.
Chỉ có cách bức bách Tần Tranh Tranh tự mình nhận tội.
Tần Tranh Tranh còn có ba nữ nhi, bà ta nếu là nhận tội, thì bà ta cùng bọn nhỏ bà ta, thanh danh hoàn toàn bị huỷ hoại.
Cho nên, bà ta cho dù là chết, cũng không chịu thừa nhận.
Cố Khinh Chu muốn, chính là bức bách bà ta tới nông nỗi không thể không chịu nhận tội!
Hiện tại còn chưa tới.
Ông ngoại của Cố Khinh Chu, tuyệt đối là bị Cố Khuê Chương hại chết.
Hung thủ hại chết mẫu thân cùng ông ngoại của nàng, Cố Khinh Chu là phi thường khẳng định. Nàng cũng tường tận, chứng cứ phạm tội là đã hoàn toàn không còn, bởi vì mấy năm nay, Lý mẫu không biết tốn bao nhiêu tiền đi điều tra, đều không hề có kết quả.
Bằng không, Lý mẫu cũng luyến tiếc theo Cố Khinh Chu trở về thành rồi.
Chỉ có chuyện cữu cữu của Cố Khinh Chu chết, đến nay là vẫn còn mơ hồ.
Nhưng Cố Khinh Chu không nôn nóng, nàng muốn bức bách Tần Tranh Tranh chính miệng nhận tội trước, sau lại bức bách Cố Khuê Chương chính miệng nhận tội.
Nàng muốn thiết lập cái bẫy tiếp theo để mỗi người bọn họ đều rập bẫy, làm cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, cam tâm tình nguyện nhận tội!
Chờ tới một ngày kia rồi, Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương làm trò trước mặt toàn thành, chính miệng nhận tội, tất cả mọi người sẽ biết được tình hình thực tế, Cố Khinh Chu lấy lại được gia sản, lại chậm rãi điều tra nguyên nhân cái chết của cữu cữu.
“Đi từng bước một tới, thứ nhất là Tần Tranh Tranh, ta tuyệt đối không thể để bà ta bị Cố Khuê Chương xử lý hạ, bà ta là con mồi của ta!” Cố Khinh Chu nhàn nhạt nghĩ.
Nàng định liệu trước, đi đến tiệm đồng hồ, mua một cái đồng hồ tốt, sau đó mượn cơ hội gọi điện thoại.
Gọi xong điện thoại, Cố Khinh Chu liền đi về nhà.
Thời điểm nàng trở lại Cố công quán, vài vị di thái thái vây quanh Cố Khuê Chương, đang hỏi chuyện ông ta.
Nhị di thái hình như là sợ hãi, trở về phòng rồi.
“Trần tẩu, ngài nấu cho lão gia một chén gà ác trước, lão gia còn không có ăn cơm trưa.” Cố Khinh Chu cao giọng nói, “Cũng nấu cho ta cùng Nhị di thái chút bánh trôi nhưỡng rượu.”
Cố Khuê Chương một chút ăn uống cũng không có.
Ông ta sắp bị Tần Tranh Tranh làm tức chết rồi.
Mà Cố Khinh Chu còn nhớ rõ ông ta không ăn cơm, ông ta cũng vui mừng, thở dài, liền lên lầu.
Chờ phòng bếp nấu xong, Tam di thái đưa đến thư phòng của Cố Khuê Chương, Cố Khinh Chu bưng bánh trôi nhưỡng rượu, đi phòng Nhị di thái.
Nhị di thái còn đang ngây người.
“Ăn một chút gì đi, Nhị thái thái.” Cố Khinh Chu nói.
Nhị di thái hoàn hồn, nỗ lực gượng cười một cái, khóe miệng tác động lại, có điểm cứng đờ, cuối cùng vẫn là không cười ra được.
Bà múc chè ăn, ăn ăn, hạt nước mắt lớn liền lạch cạch lạch cạch rớt ở trong chén.
Bà cúi đầu nhìn ở trong chén, một bên múc chè, một bên lại yên lặng rơi nước mắt.
“...... Con không hiểu chuyện người lớn lắm, nhưng người có thể cùng con nói hết.” Cố Khinh Chu nói, “Con không nói cho bất luận kẻ nào!”
Nhị di thái ăn chè ở trong miệng, thật sự nuốt không trôi xuống, toàn bộ phun ở trong chén.
Bà nghẹn ngào, cùng Cố Khinh Chu nói hết ra.
Nhị di thái nói cho Cố Khinh Chu: “Ta chưa bao giờ thực làm lỗi với hắn, hắn nếu là còn có nửa phần lương tâm, ngẫm lại ta đã nếm trải qua đau khổ, thì cũng không nên vì tiền mà đến hại ta! Có thể thấy được, hắn là một chút lương tâm cũng không có!”
_____________