Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 236: Chương 236: Mời




Uyển Mẫn ngồi sau lưng Cố Khinh Chu. Cố khinh Chu khi đi học thường không để ý, nay lại thường liếc mắt ra sau một cái. Thậm chí giám thị cũng đã lưu ý tới rồi.

Uyển Mẫn rất đắc ý, nàng biết mình đang ở thế chủ động áp đảo Cố Khinh Chu.

Cùng trường một năm, Uyển Mẫn cảm giác Cố Khinh Chu thay đổi. So sánh với nữ hài tử cùng tuổi, ánh mắt Cố Khinh Chu càng thêm liễm diễm. Nhìn qua, nàng có tính trẻ con trên mặt, liền có điểm yêu mị không dễ phát hiện. Điểm này thật hấp dẫn người khác, khả năng đến Cố Khinh Chu còn không biết.

Nữ học sinh chi gian cừu hận, hơn phân nữa là đến từ việc cạnh tranh ở trường học.

Kể từ sau chuyện hợp xướng, Uyển Mẫn liền ghi hận lên Cố Khinh Chu. Miss để Cố Khinh Chu thay thế Uyển Mẫn, làm Uyển Mẫn kỹ không bằng người, tâm sinh căm hận. Mà Trần gia Tam thái thái coi thường khiến nàng càng thêm căm hận. Từ lúc Cố Khinh Chu cùng Trần Tam thái thái tiếp xúc, lúc sau Trần gia càng là chặt đứt tiếp xúc với Uyển Mẫn. Uyển Mẫn khẳng định là do Cố Khinh Chu giở trò.

Thẳng đến tiệc đính hôn của Nhan Lạc Thuỷ, Uyển Mẫn công kích Cố Khinh Chu, bị vị hôn phu của Nhan Lạc Thuỷ vạch trần, liền sau đó Uyển Mẫn ở nhà phi thường khổ sở. Trong nhà tất cả mọi người đều hận Uyển Mẫn.

“ Ta thương yêu ngươi như vậy, ngươi lại làm ra chuyện này!” Đây là tỷ tỷ của Uyển Mẫn khóc than, “Ngươi tại sao không chết đi? Hai người các ngươi, cùng đi chết hảo!”

Uyển Mẫn cho rằng tỷ tỷ sẽ đánh nàng, nhưng không có. Tỷ tỷ nàng khóc lóc, vẫn duy trì tôn quý cùng ưu nhã, không có tiến lên đánh người. Tỷ tỷ nói: “ Đánh ngươi, ô uế tay ta!”

Mẫu thân của Uyển Mẫn là một nữ nhân truyền thống, đối mặt với hành động của nữ nhi, bà cũng là thất vọng buồn lòng, đối Uyển Mẫn nói: “ Ninh huỷ đi mười toà miếu cũng không huỷ một cọc hôn, cho dù là người xa lạ, ngươi chen chân vào hôn nhân gia đình người ta đều cực kì không có đạo đức, huống chi kia vẫn là tỷ tỷ ruột của ngươi? Ngươi có phải hay không là người lòng lang dạ sói?”

Phụ thân Uyển Mẫn lại trực tiếp không để ý đến nàng, đối với nàng thất vọng tột đỉnh.

Trong nhà còn có hai vị thứ huynh, nghe nói sau chuyện này, đối Uyển Mẫn lãnh trào phúng, truyền khắp trên dưới Uyển gia.

“ Mẫn Mẫn, ngươi như thế nào cũng là người có học, chẳng lẽ liền một chút hổ thẹn cũng không có?”

“ Ngươi muốn noi theo Nga hoàng Anh a?” Có vị đường tỷ chê cười nàng, “ Hai tỷ muội hầu hạ một người nam nhân, thật là một câu chuyện mọi người ca tụng, đúng không?”

Trong lúc nhất thời, Uyển Mẫn đi đến nơi nào đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng ở nhà kiên trì là quá không nổi nữa. Uyển Mẫn trộm khóc đã lâu, lại không có người cùng nàng.

Sau khi xảy ra chuyện, người từng ôm hôn nàng trước kia, từng nói lời ngọt ngào với nàng, tỷ phu kia, sau khi về nhà liền đối tỷ tỷ nàng quỳ xuống, dập đầu khóc lóc thảm thiết, đem sai lầm đều đẩy cho Uyển Mẫn, nói là Uyển Mẫn câu dẫn hắn.

“ Ta căn bản là không có thích nàng, chỉ yêu ngươi a, ta là hôn đầu.” Tỷ phu nói

Khi đó, Uyển Mẫn mới biết được, nguyên lai là tỷ phu vẫn luôn là yêu tỷ tỷ nàng, không tiếc vì tỷ tỷ nàng quỳ xuống.

Uyển Mẫn bốn bề thọ địch. Nàng làm sai cái gì?

Uyển gia kì thực không có tiền như vậy, mà Uyển Mẫn muốn đem chính mình gả vào hào môn,liền yêu cầu trang phục cùng cơ hội. Cả nhà nàng chỉ có thân tỷ tỷ vận khí tương đối tốt, gả cho nhi tử gia đình giàu có mới nổi.

Mỗi lần Uyển Mẫn muốn hỏi tỷ tỷ xin tiền, tỷ tỷ nàng đều hỏi: “ Ngươi đòi tiền mua cái gì?”

Nếu là đồ vật hơi chút khác người một chút, tỷ tỷ nàng liền nói: “ Tiền của ta đều là nhà chồng, trong nhà là phải nhớ ghi vào sổ, nếu bà bà biết ta lấy tiền đưa cho nhà mẹ đẻ, mặt mũi Uyển gia chúng ta đều ném hết.”

Uyển Mẫn cảm thấy tỷ tỷ nàng cố ý thoái thác, không chịu giúp nàng. Ngược lại tỷ phu nàng, tiêu tiền không cần ghi sổ, muốn nhiều ít đều có. Rất nhiều lần, lúc Uyển Mẫn đòi tiền, tỷ tỷ nàng không có biện pháp, đều là nàng hỏi tỷ phu.

Uyển Mẫn liền nghĩ: “ Ta vì sao phải thông qua tỷ tỷ, mỗi lần nghe nàng lải nhải vô nghĩa?”

Vì thế, nàng bỏ qua tỷ tỷ, trực tiếp thông đồng với tỷ phu, kiếm lấy vô số trang phục, nàng nghiễm nhiên là đại phú đại quý Uyển tiểu thư, không hề keo kiệt khí.

Chính là tỷ phu dại dột muốn chết kia, cùng nàng mua đồng hồ đôi. Uyển Mẫn chính mình không nhìn ra được, nàng cho rằng danh biểu đều là cùng loại.

Thất bại trong gang tất!

Sinh hoạt của Uyển Mẫn hỏng bét, cha mẹ nàng hận nàng, tỷ tỷ vẫn luôn giúp đỡ nàng càng hận nàng tận xương.

Chuyện này ở nhà truyền khắp, phỏng chừng thân thích bằng hữu đều nghe nói, hôn nhân của nàng phỏng chừng cũng huỷ hoại.

Nếu muốn gả tới nhà tốt, cách duy nhất là qua lại với một phú thương phía nam.

Uyển gia là nhân vật có tiếng trong giới học thuật. Thanh danh của tổ phụ nàng ở văn đàn vẫn có thể lợi dụng được.

Thương gia phía nam thích học đòi văn vẻ, cưới được Uyển gia tiểu thư thật là lựa chọn không tồi.

Uyển Mẫn biết phương hướng của mình sau khi tốt nghiệp rồi. Việc này cùng kế hoạch lúc trước của nàng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Đều là do Cố Khinh Chu ban tặng.

Nếu không có sự việc lĩnh xướng đồng ca, liền căn bản không có kế tiếp tao ngộ. Cố Khinh Chu là người bắt đẩu huỷ hoại cuộc sống của Uyển Mẫn.

--( á cái con này não ngắn, nó ko đi gây sự với ngta thì có bị z ko, chả hiểu đầu chứa gì...)--

Nếu Uyển Mẫn đã bị huỷ hoại, thì tốt nghiệp gần kề nàng cũng muốn tặng Cố Khinh Chu một phần đại lễ.

Cố Khinh Chu hỏi Uyển Mẫn vì sao phải đổi chỗ ngồi. Nàng hỏi thật trực tiếp, dường như biết được Uyển Mẫn có cái kế hoạch gì.

Uyển Mẫn trong lòng ngẩn ra, bị nàng doạ nhảy dựng, thầm nghĩ: “ Có lẽ nào nàng biết tính toán của ta?”

Nàng lại phục hồi ý nghĩ: “ Nàng chỉ biết ta đối nàng không có thiện ý, lại không biết ta muốn làm gì, chẳng lẽ ta sẽ bị nàng nhìn thấu? “

Uyển Mẫn tự phụ là mình thông minh cơ trí, hơn hẳn Cố Khinh Chu. Nhìn từ việc học mà so, Cố Khinh Chu là thua xa Uyển Mẫn. Thành tích của Uyển Mẫn so với Cố Khinh Chu khá hơn nhiều, việc này liền chứng minh, nàng so với Cố Khinh Chu thông minh hơn nhiều!

--( mình phán não ngắn quá chuẩn..haha)-

Sự tình nàng cùng tỷ phu bại lộ, là tại vì nàng không có nhiều kiến thức về danh biểu mà thôi, này không phải là nàng sai.

Uyển Mẫn ngồi xuống sau lưng, Nhan Lạc Thuỷ cùng Cố Khinh Chu đều cảm thấy lưng như kim chích.

Lý Hoa là một hoạt bát thiên chân hài tử, hơn nữa thực dễ dàng tin tưởng người khác. Uyển Mẫn cùng nàng ngồi cùng bàn nửa ngày, nàng liền đem Uyển Mẫn coi như tri kỷ, liền kể chuyện nhà nàng bao nhiêu người, bình thường đi về lúc nào, công việc phụ thân, hôn nhân của huynh đệ tỷ muội, toàn bộ nói cho Uyển Mẫn.

“ Uyển Mẫn muốn làm gì?” Thời điểm cơm trưa, Nhan Lạc Thuỷ hỏi.

Nhan Lạc Thuỷ tò mò, Uyển Mẫn là muốn thu thập nàng, hay là vẫn muốn thu thập Cố Khinh Chu?

Uyển Mẫn cùng Cố Khinh Chu có mâu thuẫn trước đây, còn người chọc phá Uyển Mẫn, làm nàng ở nhà tình cảnh gian nan, lại là vị hôn phu của Nhan Lac Thuỷ.

“ Ai biết được?” Cố Khinh Chu cười nói, “ biết nàng ta không có hảo ý là được.”

Cố Khinh Chu công khoá cố hết sức, còn có rất nhiều việc phải vội, cũng không rảnh để ý tới Uyển mẫn. Có đôi khi, Cố Khinh Chu còn sẽ cùng Uyển Mẫn đấu võ mồm.

“ Uyển Mẫn, ngươi có thể hay không từ sau lưng đâm ta một đao?” Cố Khinh Chu tươi cười sỡ sỡ, ánh mắt rạng rỡ dừng ở trên mặt Uyển Mẫn, nhất phái ôn hoà.

Uyển Mẫn tức giận đến môi trắng bệch. Lý Hoa ngồi cùng bàn lại nhìn không có hiểu trận chiến không khói đạn này, nàng cười haha: “ Khinh Chu, ngươi yên tâm đi, ta giúp ngươi nhìn Uyển Mẫn.”

Uyển Mẫn sắc mặt càng khó coi.

“ Ta đây liền cảm ơn ngươi nha.” Cố Khinh Chu nói, xoay mặt nhìn Uyển Mẫn, đôi mắt hơi nheo nheo lại, đáy mắt hàn mang bắt đầu khởi động, mang theo xảo trá hướng Uyển Mẫn chớp chớp mắt.

Uyển Mẫn liền tức khí không thông. Nàng không nghĩ lý Cố Khinh Chu.

Sáng hôm sau, Cố Khinh Chu tới trường thấy Tưởng Xuân Ni đang ngồi ở chỗ mình, cùng Uyển Mẫn và Lý Hoa nói chuyện phiếm.

“ Khinh Chu tới?” Tưởng Xuân Ni là một tiểu cô nương thẹn thùng ôn nhu, lập tức đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Cố Khinh Chu.

“ Ngươi ngồi đi, ngồi đi.” Cố Khinh Chu nói, sau đó ngồi vào chỗ của Nhan Lac Thuỷ.

Cố Khinh Chu không có quay đầu lại, nghe xong các nàng nói chuyện, mới biết được là Uyển Mẫn mang theo điểm tâm, cấp Tưởng Xuân Ni cùng Lý Hoa ăn, cảm tạ các nàng nguyện ý cùng nàng đổi chỗ ngồi. Này liền có điểm cố tình nịnh bợ.

Cố Khinh Chu biết được Uyển Mẫn là hướng về phía mình hoặc Nhan Lạc Thuỷ tới, nàng đối xử tử tế với Lý Hoa cùng Tưởng Xuân Ni, làm Cố Khinh Chu có điểm giật mình.

Muốn lợi dụng Tưởng Xuân Ni cùng Lý Hoa đối phó nàng? Đối phó như thế nào?

Cố Khinh Chu cùng hai vị đồng học này đều khiong tính là thâm giao, cho dù là trước nay cũng là ranh giới rõ ràng, chỉ có Lý Hoa ngẫu nhiên thấu thú.

“ Lạc Thuỷ, ngươi hiểu biết Lý Hoa sao?” Cố Khinh Chu hỏi, “ Ngươi cảm thấy nàng có điểm gì có thể lợi dụng?”

Nhan Lạc Thuỷ nghẹn họng nhìn trân trối.

Cố Khinh Chu biết được, lúc trước, Nhan Lạc Thuỷ luôn là độc lai độc vãng, ở trường học chưa bao giờ cùng người kết giao. Rồi sau đó nàng cùng Cố Khinh Chu thành cùng trường, lại nhận thức Hoắc Long Tĩnh, giao hữu vòng luẩn quẩn tăng nhiều. Nhưng là cùng Lý Hoa, trước sau không có thâm giao quá, tổng cảm giác giống hai khối bột, không có nước ẩm, như thế nào cũng xoa không thành một đoàn.

“ Không có đi?” Nhan Lạc Thuỷ ngưng mắt trầm ngâm. “ Kỳ thực chúng ta đều không quá hiểu biết Lý Hoa.”

“ Ta chỉ biết là Lý Hoa đánh tennis rất giỏi, phụ thân nàng là tiểu quan ở toà thị chính, làm tới gì đó?” Cố Khinh Chu hỏi.

Nhan Lạc Thuỷ bật cười, nàng cũng đâu có biết.

Buổi sáng Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thuỷ vừa nghị luận về Lý Hoa xong. Buổi chiều khoá bơi lội kết thúc, Cố Khinh Chu trước tiên tắm rửa, sau lúc nàng ở phòng thay quần áo lau tóc, Lý Hoa cũng ra tới.

Thay đồ xong, Lý Hoa đối Cố Lhinh Chu nói:“ Cuối tuần là sinh nhật ta, sắp tốt nghiệp, muốn thỉnh đại gia đi vườn hoa nhà ta chơi, Khinh Chu ngươi có nguyện ta vui lòng nhận lời?”

“ Cuối tuần này sao?” Cố Khinh Chu mỉm cười, đôi mắt hơi liễm, bất động thanh sắc hỏi.

“ Đúng vậy.” Lý Hoa nói, “ Cũng không phải chỉ riêng đồng học, liền mười mấy người. Ngươi cũng đến đi Khinh Chu, không cần mang lễ vật.”

Nàng nói rất thành khẩn, hơn nữa Cố Khinh Chu xưa nay thích nàng, liền nói: “Được, ta nhất định đi.”

Lý Hoa nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sợ Cố Khinh Chu không đáp ứng, làm nàng xấu hổ.

Cố Khinh Chu lại hỏi: “Nhà ngươi có vườn hoa sao?”

“Đúng vậy, ngươi không biết nhà ta còn làm hoa cỏ sinh ý sao? Nhạc Thành tám phần hoa tươi, đều là vườn hoa lớn nhà ta cung ứng. Vườn hoa ngày thường là đại bá ta xử lý. Mặt khác, nhà ta ở thôn trang còn có một tiểu hoa phố, cung cấp chi phí hoa tươi cho nhà chúng ta.” Lý Hoa nhắc tới trong nhà sinh ý, phi thường vui vẻ, “Bên ngoài vườn hoa có hồ nước, còn có thể câu cá...”

“ Ở ngoại ô a?” Cố Khinh Chu hỏi.

Lý Hoa cho rằng nàng không muốn đi, vội nói: “Nhà của chúng ta có xe, thực tiện đi, bên kia cũng có một số công nhân cùng người hầu, cái gì cũng đều tiện lợi cả.”

Suy xét của Cố Khinh Chu cùng suy nghĩ của Lý Hoa, căn bản không phải là một chuyện.

“ Uyển Mẫn đi sao?” Cố khinh Chu hỏi.

Lý Hoa đè thấp thanh âm, nói: “Ta.....ta không có mời nàng, ta cùng nàng dù sao cũng là sau này mới quen biết, cho nên liền.....”

Cố Khinh Chu liền phát hiện,cái tiểu cô nương ôn nhu hoạt bát này, kì thực không ngốc chút nào. Nàng đã sớm nhận ra, Cố Khinh Chu cùng Uyển Mẫn không hoà thuận, nên là ăn sinh nhật liền không mời Uyển Mẫn.

Cố Khinh Chu cười cười đáp ứng lời mời. Nàng đáp ứng rồi, Lý Hoa lại mời Nhan Lạc Thuỷ cùng Hoắc Long Tĩnh, hai nàng liền không có chối từ, trực tiếp đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.