Đã là cuối xuân, trong không khí có thanh hương đồ mi, sầu triền miên.
Đêm đã khuya, Tư Hành Bái một mình ngồi ở sofa phòng khách, không có bật đèn, trong tay là một hộp xì gà, hắn một cây rồi lại một cây châm lửa.
Không có hút hết, hắn hút nửa cây cũng chưa hết tâm tư, toàn đặt ở trong tay, chờ nó cháy hết hoàn toàn, hắn lại vô thức lấy một cây khác châm lửa.
Đêm yên tĩnh đến cô quạnh, trong lòng hắn hoàn toàn trống rỗng.
Ở bách hóa Đại Tân ngẫu nhiên gặp được Cố Khinh Chu, khi nàng vội vàng né tránh, lúc ấy trong lòng Tư Hành Bái đột nhiên có thứ gì đó rơi lộp bộp, nghĩ: “Khinh Chu của ta đau lòng.”
Hắn bị nữ nhân khác kéo, Khinh Chu nhìn thấy, tự nhiên sẽ khổ sở.
Hắn sợ hãi nàng đau lòng.
Miêu nhi của hắn là chi vật tôn quý, không phải cho nữ nhân khác có thể giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của nàng, Tư Hành Bái cần phải giữ gìn nàng cẩn thận.
Một lúc theo đuôi, lại phát hiện tâm tình của nàng cực tốt, so với lúc trước khi gặp được hắn thì càng tốt hơn.
Sự sung sướng kia tuyệt đối không phải ngụy trang, mà là tâm tình chân thật của nàng.
Lòng Tư Hành Bái liền trầm xuống.
Hắn không muốn tiếp xúc cùng nữ nhân tiến xa hơn, lại cũng không phải vì điều trên mà nói hắn không hiểu biết về nữ nhân.
Ngược lại, hắn đối với nữ nhân nắm rõ như lòng bàn tay.
Phản ứng của Cố Khinh Chu, làm Tư Hành Bái hiểu rõ tâm tình của nàng: Nàng cho rằng nàng đã được giải thoát rồi.
Nếu không phải nàng cười đến vui vẻ như vậy, hoàn toàn kích động đến nỗi đau của Tư Hành Bái, Tư Hành Bái cũng sẽ không tùy tiện xâm nhập vào phòng thay quần áo của nàng.
Tư Hành Bái hiểu rất rõ, nàng không đem hắn đặt ở trong lòng, nàng thậm chí gấp còn không chờ nổi phải rời khỏi hắn.
Khinh Chu của hắn, không yêu hắn.
Tư Hành Bái ngơ ngác ngồi ở sofa, hồi tưởng từ lúc bắt đầu gặp lại nhau, Cố Khinh Chu ở trong lòng ngực hắn, điều làm nhiều nhất chính là khóc, tâm tình của hắn liền chìm vào đáy vực sâu.
Thời điểm hắn hôn nàng, nàng sẽ khóc; lúc ôm nàng, nàng cũng sẽ khóc, liền ngay cả đến trong lúc ngủ mơ cũng có nước mắt.
Nàng vẫn luôn giãy giụa, vẫn luôn đang nói không muốn như vậy!
Nàng có bao giờ ở trước mặt hắn từng tươi cười đến thoải mái như vậy?
Tư Hành Bái dưỡng nàng, tất nhiên hy vọng nàng cũng có thể tươi cười như vậy.
Nàng hận hắn, nàng nhiều lần cũng đã nói qua, lời nói kia không phải trái với lương tâm thiếu nữ, mà là nàng thật sự căm hận hắn.
Nàng chỉ là không có đường thoát thân.
Mỗi lần mong nàng, nàng đều sẽ cự tuyệt, tất cả đều là Tư Hành Bái uy hiếp mới được như trên.
Nàng không yêu hắn, như vậy tương lai nàng sẽ liền yêu người khác, nàng sẽ ở trong lòng ngực nam nhân khác cười vui, thẹn thùng -- Tư Hành Bái hung hăng đem xì gà ấn ở gạt tàn thuốc!
“Không cần thiết biết nàng nghĩ cái gì, chỉ cần ở bên cạnh ta là được!” Tư Hành Bái suy sút vô lực dựa vào sofa.
Hắn yêu Cố Khinh Chu sao?
Yêu là cái gì?
Tư Hành Bái thực mờ mịt, hắn là rất thương yêu nàng.
Tư Hành Bái biết nấu cơm, nhưng hắn lại không thích nấu cơm, vậy mà hắn nguyện ý vì Cố Khinh Chu xuống bếp; hắn giảm bớt nhu cầu sinh lý. Đó chính là sở cần hằng ngày của hắn, tựa như ăn cơm ngủ nghỉ vậy, nhưng là vì Cố Khinh Chu, hắn không có thương tổn đến thân thể của nàng.
Hắn thực quý trọng người thiếu nữ này.
Vì sao quý trọng?
Đối phương cứu hắn một mạng!
Nàng đêm đó trấn định, biểu diễn thật sự thích đáng, thay Tư Hành Bái hóa giải nguy cơ, tính như ân nhân của Tư Hành Bái.
“Nàng chẳng thà không yêu ai, hay là không muốn yêu ta?” Tư Hành Bái lại bậc lửa châm cây xì gà, dùng sức hút một ngụm, thở ra khói nhẹ hung ác, “Nàng tương lai sẽ yêu người khác sao?”
Tư Hành Bái nghĩ tới đây, lúc sau khi hắn chết, Cố Khinh Chu sẽ cùng với người khác, hắn cảm thấy chịu không nổi, nhưng có thể lý giải, khi đó rốt cuộc là bởi vì hắn đã chết.
Chỉ có việc tưởng tượng đến nàng sẽ yêu người khác, là hắn không có cách nào tiếp thu được!
Hắn không thể chịu đựng được Khinh Chu của hắn, tương lai yêu nam nhân khác. Nàng sẽ vì lấy lòng nam nhân kia mà vui mừng, cũng sẽ vì sai lầm của nam nhân kia mà khóc thút thít.
Nếu nam nhân nàng yêu cùng nữ nhân khác nắm tay qua lại, nàng nhất định sẽ lại khóc nháo lên, thậm chí sẽ cầm dao nhắm ngay hắn ta, nói nàng muốn giết hắn ta.
Tư Hành Bái đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng phẫn nộ của nàng —— hắn lại tàn nhẫn hút hai điếu xì gà, phổi bị bỏng lên!
Tư Hành Bái vẫn luôn chỉ nghĩ muốn thân thể nữ nhân, nhưng hiện tại hắn lại muốn tâm của Cố Khinh Chu.
Muốn trở nên đến nông nỗi này. Muốn đến phát điên lên.
Nhưng mà, tâm hắn sẽ cho Cố Khinh Chu sao? Hắn sẽ trung thành sao? Hắn sẽ cưới nàng sao?
Tư Hành Bái thù địch quá nhiều, làm thê tử của hắn, Cố Khinh Chu cũng phải gặp không ít lần bị ám sát. Đến lúc đó, Tư Hành Bái có thể bảo vệ cho nàng sao?
Cũng hoặc là, hắn vì Cố Khinh Chu, không hề làm càn như vậy nữa, thu liễm một chút, mềm mại một chút, như vậy sẽ giảm bớt gây thù chuốc oán sao?
Hắn sẽ vì nàng bảo vệ tốt chính mình, không để chính mình chết trên chiến loạn, suy xét tương lai lâu dài, cùng nàng bạc đầu giai lão, sinh dưỡng con cái, cùng nhau sống hạnh phúc đến già sao?
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy chính mình là có cảm tình với Khinh Chu, nhưng kỳ thật không sâu như vậy.
Những việc đó, hắn đều làm không được.
Hắn chỉ là ghen ghét mà thôi.
Ghen ghét rồi lại là không thể hiểu được, bởi vì Cố Khinh Chu cũng không có yêu bất luận kẻ nào.
Tư Hành Bái từ nhỏ đến lớn không thiếu gì nữ nhân yêu thầm, nữ nhân từng yêu hắn có rất nhiều, Tư Hành Bái hồi tưởng một chút, chân tâm của nữ nhân không đáng giá, thậm chí có phần hèn mọn.
Hắn không thích.
Hắn không muốn nữ nhân phải yêu hắn, hắn chỉ là muốn Cố Khinh Chu yêu hắn!
Hắn trầm tư cả đêm, tâm tình tích tụ.
Hôm sau, hắn đi nơi đóng quân.
Tư Hành Bái để lại cơ sở ngầm ở trong thành, âm thầm bảo vệ cho Cố Khinh Chu, đồng thời cũng sẽ hội báo hành tung của Cố Khinh Chu cho hắn.
Hắn không thích Cố Khinh Chu cùng nam tử khác gặp mặt tiếp xúc.
Cố Khinh Chu thực ngoan ngoãn, mỗi ngày đều là đi học, về nhà, không có làm gì khác thường.
Tích tụ của Tư Hành Bái ngày đó lúc sau liền biến mất, liền không còn nghĩ tới việc này.
Nói đến cùng, chuyện yêu hay không yêu quả thực quá hư ảo, chuyện đó đối với nam nhân là hoa trong gương, trăng trong nước, hắn không phải đặc biệt để ý, hắn muốn chính là Cố Khinh Chu, con người này, còn ở bên cạnh hắn là được.
Hắn ngày đó buồn bực, chỉ là vừa khéo cảm xúc không thích hợp mà thôi. Ngày đó Cố Khinh Chu trở về, tâm tình cũng không tốt, thậm chí một đêm không ngủ.
Chưa bao giờ có được cùng mất đi, sẽ có ý nghĩa rất bất đồng như vậy.
Lúc trước Cố Khinh Chu không nghĩ tới thoát khỏi ma chưởng của Tư Hành Bái, bởi vì nàng không năng lực này.
Rồi sau đó, nàng nghĩ lầm là giải thoát rồi, nhảy nhót trong lòng khó có thể ngăn chặn, nàng cũng không biết rời khỏi Tư Hành Bái sẽ vui vẻ như vậy, cảm giác không khí đều tươi mát, trời cao vân đạm, quả thực giống nằm mơ.
Thật là nằm mơ.
Vài phút sau, Tư Hành Bái liền cho nàng tỉnh mộng.
Nàng giống như lại một lần nữa mất đi tự do!
“Có lẽ, thật sự chỉ có thể giết hắn, ta mới có tiền đồ!” Cố Khinh Chu oán hận nghĩ.
Nàng nhớ tới cây Browning kia.
Nàng có thể dùng khẩu súng kia giết Tư Hành Bái, từ đây liền có thể giải thoát rồi.
Nàng hít hít cái mũi.
Thật khó quá, ủy khuất đời này, tất cả đều là Tư Hành Bái cho.
Tuy rằng hắn đã cho Cố Khinh Chu những cái tốt, cũng thay Cố Khinh Chu làm cơm, lại không cách cho Cố Khinh Chu một nơi để có thể dừng chân trong tương lai.
(p/s: Sao mình cứ có cảm giác nếu anh main chịu cưới chị nhà làm chính thê. Bảo đảm chị nhà sẽ suy nghĩ lại mà sà vào vòng tay của anh main. >_<
Nhưng mà rất tiếc. Ổng có quá nhiều gúc mắc với khổ tâm. Vả lại cũng chưa yêu sâu đậm @@ Thành ra....)
Cố Khinh Chu dường như giống bị người dưỡng ở trong lồng.
Chân tướng chính là chim hoàng yến.
Chim hoàng yến chính là bảo bối, là gia sản của chủ nhân. Họ thật cẩn thận mà nuôi, sợ nuôi chết.
Tốt như vậy, đối với Cố Khinh Chu lại không có cái ý nghĩa gì!
Một tuần kế tiếp, Cố Khinh Chu đi học mà không có tinh thần gì.
Thời điểm học bơi lội, trong lòng nàng nhớ tới ngày mua áo tắm đó, Tư Hành Bái xông vào phòng thay quần áo của nàng, nói qua những lời đó, tâm tình nàng liền trầm xuống.
Tâm tình trầm xuống, thân thể cũng thẳng tắp rớt xuống.
Cố Khinh Chu chìm tới đáy nước rồi, là Nhan Lạc Thủy đem nàng vớt lên.
“Có phải chân bị chuột rút hay không?” Nhan Lạc Thủy vừa khẩn trương lại lo lắng.
Các bạn học vây quanh một vòng hỏi nàng.
Chủ nhiệm khóa Miss Trần cũng sợ hãi.
“Khóa bơi lội này ta cho ngươi thông qua, ngươi đừng đến học nữa. “ Miss Trần cấp cho Cố Khinh Chu đặc ân miễn học. Khinh Chu nhờ họa được phúc, từ đây khóa bơi lội nàng đều là đứng ở bên cạnh xem, có thể lẳng lặng phát ngốc, suy nghĩ tâm sự.
Trường học nhìn qua cũng không có gì khó xử, chính là công khóa càng thêm cố hết sức.
Trong nhà ngược lại là đã xảy ra một ít biến hóa.
Tuyết Hương mới tới, bị nâng lên làm Tứ di thái, Cố Khuê Chương mời khách ăn cơm, thoải mái hào phóng náo nhiệt một hồi, rất coi trọng di thái thái này, so với lúc trước nâng Nhị di thái cùng Tam di thái đều phải long trọng hơn.
Cố Khinh Chu cùng Tam di thái thương lượng, mỗi người đưa cho Tứ di thái 10 ngàn tiền làm lễ gặp mặt.
“Có quá nhiều hay không?” Tam di thái hỏi.
Cố gia không giàu có, dựa vào Cố Khuê Chương ăn cơm, Tam di thái không có gì tiền riêng.
“Ngươi nghe ta nói.” Cố Khinh Chu cúi người, ở bên tai Tam di thái nói nhỏ ít câu.
Đôi mắt Tam di thái sáng như tuyết, vừa nghe liền cảm thấy chủ ý của Cố Khinh Chu thực không tồi, lập tức đồng ý.
10 ngàn tiền rất nhiều, Tam di nương lại lấy ra tới, nàng ta cùng Diệu Nhi có chút không muốn cho người khác biết tiền riêng, sẽ bị lấy đi trong bất cứ tình huống nào.
Diệu Nhi ngược lại lại thực sự đau lòng.
“Tỷ tỷ, làm gì phải đưa cho con yêu tinh kia nhiều tiền như vậy a?” Diệu Nhi nhắc mãi, “10 ngàn tiền! Quá nhiều!”
Tuyết Hương kia sinh đến quá mức mỹ diễm, Cố gia trên dưới đều nhất trí cảm thấy nàng ta giống yêu tinh.
“Muội biết làm cái gì?” Tam di thái bỡn cợt mà cười, “Đây là chủ ý của Khinh Chu.”
“Chủ ý gì?” Diệu Nhi vừa nghe là chủ ý của Cố Khinh Chu, tức khắc tò mò lên.
——*——*——
Tuyết Hương đã hai lần làm di thái thái.
Lần trước bị Tần Tranh Tranh tiễn ra cửa, nàng là ở nông thôn làm tiểu thiếp thứ 11 của lão địa chủ.
Nàng vừa vào cửa không quá ba tháng, lão địa chủ kia liền chết, đương nhiên không phải là chết ở trong phòng nàng, mà là chết ở trên người của tiểu thiếp thứ 12 mới tới.
Mới ba tháng, liền có người mới vào cửa, đúng là lão già háo sắc!
Sau đó, nàng vẫn là ở gia đình của địa chủ kia 2 năm.
Trong lúc này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Bất quá, nàng đã nếm trải qua hết những dễ chịu, có nam nhân thương nàng, địa chủ kia có đến 5 nhi tử.
Khi Tần Tranh Tranh đi đón nàng, nàng thật không có muốn tới. Rồi sau đó lại nghĩ, trong thành phú quý phồn hoa, trông thấy việc đời cũng không có gì là không tốt.
Cố Khuê Chương tuy rằng tuổi trung niên, lại có diện mạo anh tuấn, hán tử ở nông thôn không có cách nào bằng được, còn có tiền, đối với Tuyết Hương cũng nhiệt tình.
Đi vào trong thành, trực tiếp tới Cố gia, cùng với chuyện Tần Tranh Tranh hứa hẹn là giống nhau, Cố Khuê Chương nâng nàng làm di thái thái, quang minh chính đại, còn phái hầu gái hầu hạ nàng.
Hết thảy đều nghe ra khá tốt, trừ bỏ chuyện: Nàng không có tiền.
Tuyết Hương vừa đến Cố gia, Cố Khuê Chương liền mua trọn bộ trang sức hoàng kim cho nàng, đều là vàng óng ánh, xem đến trong lòng Tuyết Hương thực sự vui mừng.
Nhưng nàng không có tiền mặt.
Trang sức đó xem như sính lễ của nàng, nàng lại không thể cầm đi bán.
Từ nông thôn đến, không có tiền mặt, loại xấu hổ này mang theo vài phần tự ti, làm Tuyết Hương thực bất an.
Cố Khuê Chương là nam nhân, Tuyết Hương tự phụ hiểu biết nam nhân, hắn có thể cho ngươi tiền, nhưng là khi ngươi mở miệng nói muốn, sự tình liền thay đổi khác đi.
Tuyết Hương không thể mở miệng, ít nhất là hiện tại không thể.
Nàng mơ hồ đề cập với Tần Tranh Tranh, Tần Tranh Tranh lại giả câm vờ điếc.
“Khẳng định là muốn thao túng ta, cho rằng ta không có tiền liền sẽ cầu bà ta, mọi chuyện nghe lời bà ta nói!” Tuyết Hương biết được tâm tư của Tần Tranh Tranh, âm thầm hận đến cắn răng.
Tuyết Hương ở mấy ngày, đối với người hầu trong miệng nói lời khách sáo, đã biết được mục đích Tần Tranh Tranh đem nhận nàng vào trong thành.
Tần Tranh Tranh không phải vì Tuyết Hương, cũng không phải vì Cố Khuê Chương, mà là thay chính bà ta giải vây.
Tuyết Hương bị Tần Tranh Tranh lợi dụng.
Thời gian đầu Tuyết Hương mới đến, không dám hành động quá thiếu suy nghĩ, cũng có thể tùy ý để Tần Tranh Tranh thao túng.
“Chờ qua mấy tháng, ta có địa vị của mình, để coi ta như thế nào mà lăn lộn cùng ngươi!” Tuyết Hương nghĩ thầm.
Khi Tuyết Hương bị rơi vào đường cùng, Cố Khinh Chu tìm nàng.