Tư Hành Bái nấu cơm cho Cố Khinh Chu ăn.
Cố Khinh Chu từ trước giờ chưa từng thấy qua nam nhân nấu cơm, theo bản năng sẽ cảm thấy, nam nhân nấu cơm có chút gì đó mang vẻ ôn nhu của phụ nữ.
Nhưng Tư Hành Bái cao lớn oai hùng mang tạp dề, một chút cũng không giống âm nhu.
Thời điểm hắn chuyên tâm nấu cơm, môi mỏng hơi nhấp, càng có phong độ.
Chỉ có lúc này, Cố Khinh Chu mới có thể quên mất hắn là tên biến thái, bức bách nàng làm một số chuyện ghê tởm.
Cơm bỏ vào dạ dày người.
Cố Khinh Chu ăn no rồi, sẽ luôn lười biếng suy nghĩ, cả người cảm thấy thoải mái.
“Có muốn đi xem phim không?” Lúc ăn cơm xong, Cố Khinh Chu rửa chén, Tư Hành Bái từ phía sau ôm nàng, đem đầu dựa ở trên vai nàng.
Cố Khinh Chu lắc đầu.
“Sợ người khác thấy?” Tư Hành Bái mỉm cười, hôn vành tai nàng.
“Đúng vậy.” Cố Khinh Chu đúng sự thật mà nói.
“Vậy từ hôn.” Tư Hành Bái nói, “Cũng đừng ở tại Cố công quán, dọn đến nơi này với ta. Thời điểm ta không ở nhà, sẽ an bài phó quan cùng Chu tẩu chăm nom nàng, chờ ta trở về, có thể nhìn thấy nàng.”
Nếu như vậy, nàng liền hoàn toàn trở thành chim hoàng yến của hắn.
Nàng còn có tiền đồ gì nữa?
Đó chính là cơn ác mộng lớn nhất của Cố Khinh Chu, bất quá là như vậy.
“Không!” Chén Cố Khinh Chu cầm trong tay, loảng xoảng lọt vào trong bồn rửa, nàng thuận tay cầm lấy con dao ở trên cái thớt bên cạnh.
Quay người lại, mũi dao của Cố Khinh Chu nhắm ngay vào trái tim của Tư Hành Bái: “Tư thiếu soái, ta không phải người yêu ngươi, cũng không phải vợ ngươi, ngươi dám huỷ hoại cuộc sống của ta, ta liền sẽ giết ngươi.”
Ánh mắt cực nóng của Tư Hành Bái, lẳng lặng dừng ở trên mặt nàng, mang theo ý mỉm cười.
“Ngươi không tin?” Mặt Cố Khinh Chu âm trầm, “Ngươi không ngủ hay sao? Chờ thời điểm ngươi ngủ, ta liền sẽ một dao đâm xuống, ta nói được thì làm được! Ngươi huỷ hoại ta, ngươi sẽ biết thế nào là mất cả người lẫn của!”
Tư Hành Bái nói, muốn giúp nàng từ hôn. Sau khi từ hôn với Tư Mộ, hắn sẽ không cùng Cố Khinh Chu đính hôn. Nàng chỉ là sủng vật, là ngoạn vật của hắn.
Dọn lại đây ở chung với hắn, liền định ra thành tình nhân, xấu nữa sẽ bị xem như kỹ nữ. Chẳng sợ về sau hoàn lương, thì cả đời cũng đều là kĩ nữ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Nàng sẽ không có tiền đồ!
Hắn ngoài miệng nói thích nàng, muốn làm chuyện gì cũng lại là muốn khiến nàng vạn kiếp bất phục, hoàn toàn trở thành ngoạn vật của hắn.
Đúng vậy, đường đường là thiếu soái, hà tất phải suy tính tiền đồ cho ngoạn vật của chính mình?
Hiện tại chơi được thì cứ chơi!
“Buông đao!” Tư Hành Bái nhìn Cố Khinh Chu bằng khuôn mặt nghiêm nghị, chính nụ cười tươi ban nãy cũng chậm rãi thu vào, lạnh lùng nói.
Cố Khinh Chu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, đao trong tay nàng cầm thật chặt, thậm chí nếu hiện tại xúc động liền sẽ đâm xuống ngay, nàng rất muốn giết hắn.
Một cái tay vụt qua, tay Cố Khinh Chu đang cầm dao, dao đã bất tri bất giác nằm trong tay Tư Hành Bái rồi.
Hắn hung hăng đem dao cắm ở trên thớt, một tiếng thanh thúy vang lên.
Xoay người, hắn đem nàng đè ở trên bệ bếp.
“Muốn chơi trò tàn nhẫn với ta?” Đôi mắt Tư Hành Bái hung ác nham hiểm.
“Ngươi muốn tàn nhẫn với ta?” Phía sau lưng Cố Khinh Chu hơi lạnh.
Tư thiếu soái am hiểu nhất chính là chơi trò tàn nhẫn, đối với tất cả mọi người ngoan độc, hắn mới có thể kinh sợ nhân tâm.
Hắn gặp qua sát thủ được huấn luyện, đối phương thích chơi nhưng lại không sợ khổ hình tàn nhẫn, kết quả Tư Hành Bái đem một tên thích khách đi lột da sống.
Người chơi tàn nhẫn, hắn sẽ chơi ác hơn.
“Khinh Chu, đừng ở trước mặt ta chơi trò tàn nhẫn, nàng càng hung ác, ta càng là muốn nàng, ta liền sẽ thích thuần phục liệt nữ.” Sau khi Tư Hành Bái tức giận, lại nhẹ nhàng bế nàng lên, hôn môi nàng, “Nữ hài tử ngoan, đừng tùy tiện cầm đao cầm súng.”
Cố Khinh Chu còn không có động thủ, liền mất đi thế chủ động.
Công phu Tư Hành Bái rất lợi hại, cứng đối cứng, Cố Khinh Chu giết không được hắn; nhiều người ngấm ngầm giở trò bày ra mưu kế ám sát, không biết bao nhiêu người đã thử qua, đều thất bại. Cố Khinh Chu càng là không có cơ hội.
Phải chờ đợi!
Nàng yên lặng tự dặn chính mình, phải nhẫn nại trước, đến lúc có thể giết hắn, Cố Khinh Chu muốn đem hắn băm thành thịt nát!
Cố Khinh Chu không muốn từ hôn, bởi vì nàng không muốn làm tình nhân của Tư Hành Bái; nàng cũng không nghĩ sẽ dọn khỏi Cố gia, bởi vì nàng còn không có làm cho bọn họ suy sụp, báo thù cho mẫu thân nàng.
“Nàng ở trên giường ta ngủ qua bao nhiêu lần?” Tư Hành Bái nắm cằm nàng, “Nàng không muốn từ hôn, chẳng lẽ nàng còn có tính toán khác?”
Thấy nàng lại rũ mắt, tay Tư Hành Bái cầm càng khẩn trương, bức bách nàng nâng mặt nhìn hắn.
Sóng mắt Cố Khinh Chu liễm diễm, Tư Hành Bái hô hấp hơi thấp, nói: “Khinh Chu, đừng giở âm mưu quỷ kế gì với ta, nàng là của ta. Nếu là nàng có ý nghĩ gì khác, nàng liền biết tính tình ta!”
“Ngươi tương lai sẽ cưới vợ, sẽ nạp thiếp!” Cố Khinh Chu trốn tránh không khai, thẳng thắn nói.
“Thì đã sao?” Tư Hành Bái hỏi lại.
Đúng vậy, thì đã sao?
Nàng chỉ là tình nhân, người đàn ông bên cạnh nàng cưới vợ nạp thiếp, cùng nàng thì có quan hệ gì?
Từ lúc bắt đầu Tư Hành Bái liền đã cho Cố Khinh Chu một cái định vị thực chuẩn xác.
Hắn muốn nàng, không cho nàng phản kháng, không để nàng làm chủ!
Nếu là nàng cường hãn, hắn sẽ càng cường hãn.
Chống chọi không được, Cố Khinh Chu mềm giọng cầu xin.
Cố Khinh Chu rất thức thời.
Nàng ôm cánh tay Tư Hành Bái, nói: “Ta còn muốn niệm thư. Ta nguyên bản liền không có bối cảnh gia đình gì, nếu là bị từ hôn, các bạn học đều sẽ khi dễ ta, cười nhạo ta. Ngươi nói muốn bồi tài ta, ngươi giúp ta từ hôn, chẳng lẽ muốn nhìn ta ở trường học chịu người đời phỉ nhổ sao?”
Tư Hành Bái chính là không muốn Cố Khinh Chu rời khỏi tầm mắt của hắn. Hắn đích xác đáp ứng chuyện muốn bồi tài nàng. Nàng đi niệm thư, Tư Hành Bái không phản đối, nhưng là không thể ra nước ngoài du học mà thôi, nàng cần phải ở ngay dưới tầm mắt của hắn.
Nhạc Thành liền có mấy cái trường học tốt như vậy, nhưng học sinh mỗi trường học đều sẽ có mối quan hệ con ông cháu cha.
Cố Khinh Chu bị từ hôn, về sau ở trường học quý tộc, là không còn mảnh đất cắm dùi.*
(* Ý là không còn chỗ nương thân, dựa vào)
Tư Hành Bái cũng không phải người vô tư, chỉ là hắn đối với tiền đồ không có hy vọng mà thôi, hắn biết có rất nhiều họng súng nhắm vào hắn, hắn cũng không biết đến một ngày nào đó sẽ bị bắn chết nằm trong quan tài.
Cho nên, Tư Hành Bái hy vọng Cố Khinh Chu có học vấn, hiểu tri thức; đồng thời, hắn cũng bắt đầu cho Cố Khinh Chu tiền để dành.
Tư Hành Bái nhờ người Hongkong ở ngân hàng Anh quốc, gửi một số tiền, đó là số tiền để lại cho Cố Khinh Chu, về sau mỗi tháng hắn đều phải tăng thêm, bảo đảm cả đời này nàng không cần lo cơm ăn áo mặc, thậm chí có thể phô trương xa xỉ.
(p/s: sao mình edit tới đây thấy thương anh main quá. Lo tính hậu sự cho mình khi chết đều là nghĩ cho chị nhà. Hic hic. Toàn dùng những hành động nhỏ nhất ở sau lưng ngta không cho ai biết hết:<)
Nếu hắn bất hạnh ngã xuống, nàng có văn bằng, lại có tiền, có thể thản nhiên ăn một chén cơm, không đến mức lưu lạc ngoài đường.
Đương nhiên, nàng có lẽ sẽ cùng với nam nhân khác.
Nam nhân kia sẽ ngủ với nữ nhân của Tư Hành Bái, xài tiền của Tư Hành Bái. Mọi chuyện vừa vặn sau này Tư Hành Bái cũng không có cách nào khống chế, chỉ cầu cho nam nhân kia thiệt tình đối xử tốt với Khinh Chu của hắn.
“Thư là phải niệm.” Tư Hành Bái nói.
Trường học giáo hội tất cả đều là nữ hài tử.
Có nữ nhân danh viện, nữ nhân địa phương, liền sẽ ít nhiều đấu đá tranh giành.
Nếu giúp Cố Khinh Chu từ hôn, lúc sau nàng khẳng định sẽ phải chịu sự cười nhạo của bạn học.
Nghĩ đến như thế, thời cơ hiện tại từ hôn là không tốt, Tư Hành Bái luyến tiếc không muốn Cố Khinh Chu phải chịu ủy khuất như thế.
Tư Hành Bái căn bản không để bụng nàng là vị hôn thê của ai, hắn không coi trọng hư danh. Chuẩn xác mà nói, Tư Hành Bái người này không có cái gì gọi là đạo đức, hắn chính là tên binh lính càn quấy giết người không chớp mắt.
“Được, việc hôn nhân tạm thời không cần lui.” Tư Hành Bái đồng ý rồi, nhẹ nhàng sờ mặt nàng, “Đừng qua lại với Tư Mộ, có biết không?”
Cố Khinh Chu vội vã không ngừng gật đầu.
Nếu không từ hôn, nàng vẫn là vị hôn thê của Tư Mộ, như vậy chuyện kêu nàng dọn đến Biệt quán, là quá không thỏa đáng.
Tạm thời chỉ còn có thể để nàng ở Cố công quán. “Người của Cố công quán có khi dễ nàng hay không?” Tư Hành Bái hỏi nàng.
“Trên đời này trừ ngươi ra, không ai có thể khi dễ ta!” Cố Khinh Chu nói.
Cố Khinh Chu không sợ bất luận kẻ nào, bởi vì những người khác đều có nhược điểm, bọn họ là người của xã hội, còn Tư Hành Bái lại không có.
Hắn là người mà bên cạnh dù có bất luận thủ đoạn tuyệt đối nào, trước mặt cường hãn như thế nào, cũng đều không có cách nào mà ra tay được, Tư Hành Bái chính là tên tội phạm cường hãn tuyệt đối, hắn là cái tên thổ phỉ biến thái.
“Ta khi dễ nàng khi nào? Ta thương nàng như vậy!” Tư thiếu soái rất ủy khuất.
Cố Khinh Chu xoay đầu không nhìn hắn.
Hắn lại ôm lấy eo nàng.
Lúc rửa chén xong, hai người ngồi ở trên sofa phòng khách, Tư Hành Bái cầm chìa khóa đưa cho Cố Khinh Chu.
Hắn nói: “Ta ở ngân hàng Mẫu Lộ có mở két sắt, cho nàng dùng.”
Cố Khinh Chu kinh ngạc.
Mấy ngày nay, Cố Khinh Chu vẫn luôn muốn đi mở két sắt, đem tiền cùng vật phẩm quý trọng của nàng, gửi ở két sắt, như vậy sẽ không cần lo lắng trong nhà có trộm.
Nhưng mở két sắt ngân hàng, yêu cầu phải đưa một khoản tiền trước, đồng thời mỗi tháng đều phải trả một phần phí sử dụng rất lớn.
Nếu tiêu xài số tiền lớn như vậy, về phần này Cố Khinh Chu còn chưa có đủ tiền đóng trả phí, không đáng.
Mãi luôn đem ra suy xét, sau nàng từ bỏ, đem tiền đặt ở Hà gia.
Đây chính là làm gia tăng thêm gánh nặng cho Mộ Tam Nương rồi.
“...... Browning kia của ta còn ở trên người nàng, đừng đánh mất, nghiêm túc đặt ở két sắt đi.” Tư Hành Bái nói.
Tư Hành Bái đưa cho Cố Khinh Chu bút máy cùng đồng hồ, đều là hàng xa xỉ quý báu, mà Cố Khinh Chu ăn mặc mộc mạc như thế, hắn liền biết được nàng ở nhà không được đối đãi tử tế.
Đồ vật của nàng, khẳng định cũng sẽ không an toàn.
Tư Hành Bái không biến thái, khi không ở trên giường, thì chính là người ôn nhu lại cẩn thận, mọi điều mọi việc đều thay Cố Khinh Chu mà suy tính kỹ.
Điểm nhỏ nhặt này, hắn đều để tâm tới rồi, hắn thật là xem Cố Khinh Chu với bảo bối đều thương y như nhau.
Chẳng qua hắn là đường trộn lẫn độc.*
(* Ý là vừa cương vừa nhu. Vừa phúc hắc vừa ngọt sủng. Trong ấm ngoài lạnh. Bên trong lo lắng thương yêu nhưng bên ngoài thì không hề mở nửa lời, khiến cho người khác nghĩ rằng họ là người xấu, độc ác. Chắc là vậy @@)
“Đa tạ ngươi.” Cố Khinh Chu đem chìa khóa nắm chặt ở lòng bàn tay, rũ mắt không nói.
Tư Hành Bái gật đầu, hắn đem Cố Khinh Chu ôm vào trong ngực, hai người rúc vào trên sô pha.
Tư Hành Bái xem báo, Cố Khinh Chu nhẹ nhàng ngủ gật. Nàng ngày thường niệm thư vất vả, cuối tuần đều đặc biệt mệt.
Mộng trong chốc lát nàng liền tỉnh, Buổi tối Tư Hành Bái còn có yến hội, hỏi Cố Khinh Chu: “Có muốn cùng ta đến nơi đó hay không?”
“Không!” Cố Khinh Chu nói.
Tư Hành Bái tham gia yến hội, khẳng định là có nhân vật nổi tiếng tụ tập. Mà lần trước vũ hội ở đốc quân phủ, làm rất nhiều người biết được Cố Khinh Chu.
Nàng thân là vị hôn thê của Tư Mộ, lại cùng Tư Hành Bái ra cửa, chẳng phải là vô duyên vô cớ cho Tư Mộ đầu đội nón xanh?*
(* Ý là bị cắm sừng)
Tuy rằng Tư phu nhân cùng Tư Mộ chưa bao giờ nghĩ tới muốn Cố Khinh Chu vào cửa, Cố Khinh Chu cũng không muốn gả vào Tư gia, nhưng nàng cùng Tư phu nhân ước định hai năm, là tuyệt không được bôi đen danh tiếng của Tư Mộ.
“Ta không muốn đi.” Cố Khinh Chu sợ lại làm Tư Hành Bái tức giận, thật sự một hai bắt nàng đi, liền không khỏi cất lên thanh âm chậm rãi, mang theo vài phần mềm giọng cầu xin.
Tư Hành Bái cười, cũng không có gì lo ngại, đưa Cố Khinh Chu về nhà trước.
Ngày hôm sau Cố Khinh Chu lại lần nữa đi hiệu thuốc Hà thị, kêu Mộ Tam Nương đem đồ vật của nàng giao cho nàng.
Mộ Tam Nương liền từ phía dưới cái giường, đào ra một cái ấm sành, dùng vải dầu bao quanh rất kỹ lưỡng, đưa cho Cố Khinh Chu: “Con đếm đi.”
Cố Khinh Chu không có đếm.
Tới ngân hàng rồi, lúc nàng mở két sắt, đem tiền đếm lại, một phân cũng không thiếu.
Hà gia sinh sống gian nan như vậy, Mộ Tam Nương lại tuyệt đối không động vào đồ vật của Cố Khinh Chu, hai vợ chồng bọn họ thập phần lỗi lạc, Cố Khinh Chu có thể tín nhiệm bọn họ.
Nàng đem tiền, đồng hồ, Browning, đều đặt ở két sắt khóa kỹ.
Ra khỏi ngân hàng, Cố Khinh Chu cảm thấy cả người nhẹ nhàng.