Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 120: Chương 120: Thuyết phục




Hà Vi buổi chiều không có việc gì làm, trên tờ báo kia 4 ngày trước có đăng “số tiền lớn tìm thầy trị bệnh”, thời gian khẩn cấp, Cố Khinh Chu quyết định, buổi chiều liền tìm tới địa chỉ của tờ báo xem thử.

Khi chuẩn bị muốn đi, Cố Khinh Chu lại cảm thấy chính mình hẳn là cần một đồ vật.

“Sắp ăn cơm trưa, tỷ mời muội ăn cơm Tây được không?” Cố Khinh Chu nói, “Trong nhà người bệnh cũng phải ăn cơm, chúng ta đừng đi quấy rầy thời điểm ăn cơm của người khác.”

Hà Vi gật gật đầu.

Cố Khinh Chu dẫn Hà Vi tới quán ăn trước, thời điểm ăn cơm, Cố Khinh Chu ăn xong trước, sau đó lại kêu thêm kem làm món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, chiêu đãi Hà Vi.

“Vi Vi, muội chờ tỷ trong chốc lát, tỷ lập tức liền trở về.” Cố Khinh Chu cầm lấy túi cầm tay của chính mình, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

“Tỷ, tỷ làm gì vậy?” Hà Vi khó hiểu.

“Có việc nhỏ.”

Cố Khinh Chu kêu Hà Vi an tâm chờ, thuận tiện đi lấy một đồ vật quan trọng, sau đó đi xe kéo đến ngân hàng.

Nàng từ két sắt, lấy ra cây súng lục của chính mình -- chính là đem theo cây Browning kia.

Tựa như dượng suy đoán, vạn nhất là âm mưu thì sao?

“Tuy rằng không biết là âm mưu gì, nhưng phòng tâm người không thể không làm, vẫn là mang theo súng càng an toàn.”

Có cây súng lục phòng thân, chẳng sợ thật là âm mưu quỷ kế, thì đối phương thấy Cố Khinh Chu dùng súng, liền biết lai lịch Cố Khinh Chu không nhỏ, sẽ bỏ qua cho các nàng.

Đầu năm nay, có thể có súng phòng thân, hơn phân nửa là Quân Chính phủ hoặc là có quan hệ với bang phái, ai dám chọc vào hai hạng người này?

Cái này kêu là lực uy hiếp.

Súng không chỉ là vũ khí, càng là một loại tượng trưng cho thân phận. Thân phận sau lưng nàng, mới khiến người khiếp đảm.

Đem Browning đặt ở túi xách, làm vật phòng thân, Cố Khinh Chu về tiệm cơm Tây.

Hà Vi ăn xong rồi, đang ôn tập công khóa, phi thường ngoan ngoãn.

Cố Khinh Chu cho người hầu 2 tiền - tiền boa, cho nên người hầu không có đuổi Hà Vi, ngược lại lại lấy thêm cho nàng ấy ly nước ô mai.

“Tỷ, tỷ đi đâu vậy?” Hà Vi nhìn đồng hồ đeo tay, “Liền mất một tiếng.”

“Tỷ trở về nhà.”

“A?” Hà Vi giật mình, “Chạy về nhà làm gì?”

“Trở về cầm sách xem phương thuốc.” Cố Khinh Chu nói, “Là phương thuốc táo bón.”

Hà Vi liền cảm kinh nhìn mắt Cố Khinh Chu: “Tỷ, tỷ chữa bệnh còn phải dựa vào sách dược hay sao a?”

Thập phần hoài nghi y thuật của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nhẹ nhàng niết mặt Hà Vi: “Ôn cũ biết mới!”

Còn loạn dùng điển cố!

Khóe miệng Hà Vi co giật một chút.

Rốt cuộc ăn thịt người xong còn ngại miệng, Hà Vi cũng ngượng ngùng không đả kích tiếp Cố Khinh Chu, liền thức thời ngậm miệng lại.

Dựa theo địa chỉ trên tờ báo, Cố Khinh Chu cùng Hà Vi đi xe kéo, trực tiếp tới.

Tới địa điểm rồi, chỉ thấy là một khu hoa viên nhà Tây còn được tính là xa hoa rộng mở, trên bảng ghi “Triệu công quán“.

Rất xa, có thể nhìn thấy 3 tầng tiểu dương lâu màu trắng ngà của Triệu công quán.

Cánh cổng cử sắt lớn, xuyên thấu qua song sắt, có thể nhìn thấy vườn hoa Triệu gia. Ở dưới ánh mặt trời màu hè chói chang bên dưới, vườn hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ hơi thở thoi thóp, rơi xuống cánh hồng đầy đất, tựa một khúc gấm vóc.

Trong viện thực sạch sẽ, bồn hoa cô đơn hoa chung quanh rụng rực rỡ, có thể thấy được chủ nhân gia thực hiểu thú chơi.

Cố Khinh Chu gõ cửa.

Một người hầu gái mập mạp bất chấp ánh mặt trời chói chang, tiến về trước mở cửa cho các nàng.

Nhìn thấy là hai tiểu nha đầu, đều là một bộ nghiêng khâm sam kiểu cũ, vải đay váy dài, liền cho rằng các nàng là tới tìm làm công.

“Chúng ta gần đây nhất không tuyển người hầu, các ngươi sang chỗ khác nhìn xem.” Hầu gái dứt lời liền muốn đóng cửa.

Cố Khinh Chu tiến lên chống cửa, nói: “Vị a thẩm này, chúng ta không phải tới tìm làm công, xin hỏi quý phủ có người sinh bệnh hay không?”

Hầu gái béo lùn chắc nịch này, gần 50 tuổi, cũng có hai nữ nhi, xấp xỉ cùng tuổi với Cố Khinh Chu, Hà Vi. Thấy trời nóng quá như vậy, hai khuôn mặt của hai đứa nhỏ nóng đến đỏ bừng, tâm liền sinh thương hại: “Các ngươi là thấy qua báo?”

Triệu công quán đăng báo tìm thầy thuốc, mấy ngày nay thường có người tới cửa, hầu gái đều tập mãi thành thói quen.

Xong rồi, hầu gái mở cửa ra, nói: “Mau vào đây đi, đến đình nói chuyện, bên ngoài nóng.”

Hầu gái liền đem hai nàng dẫn bọn họ tới chỗ đình nơi đám người hầu tụ tập, cho các nàng một cái quạt bồ hương, lại đổ cho hai ly nước ấm.

Hà Vi thực sự khát, bưng lên liền uống liền.

Cố Khinh Chu để tâm nhãn, nước liền không uống, chỉ là dùng quạt bồ hương quạt vài cái, hỏi: “Quý phủ chính là có người sinh bệnh sao?”

Hầu gái mập mạp, nói: “Đúng vậy, là lão gia nhà của chúng ta.”

Hầu gái nhìn mắt Cố Khinh Chu, hỏi nàng: “Các ngươi là cò mối, quen biết thần y?”

Triệu công quán đăng tin, nói, không chỉ có thần y có thể tới cửa, nếu là có thể tiến cử thần y, cũng đưa cho 5 tiền tiền vất vả, cho nên mấy ngày nay thường có người tới.

Bất quá, hơn phân nửa là đánh liều, không có mấy người được tin tức đáng tin cậy.

“Không, ta chính là đại phu.” Cố Khinh Chu nói, “Ta là trung y.”

Hầu gái ngạc nhiên nhìn nàng.

Một tiểu nha đầu, tự nói chính mình là đại phu?

Mặt khác, mấy người hầu khác đều đang làm việc, nghe nói liền dừng việc trong tay, đều nhìn Cố Khinh Chu, sau đó toàn cười.

“Tiểu nha đầu, ngươi mới vài tuổi a?” Đám người hầu nói.

Cố Khinh Chu cũng không nói lời nào.

Người hầu dẫn các nàng tiến vào, hồ hoặc nhìn mắt Cố Khinh Chu, sau đó nói: “Đây là Triệu công quán, tiểu cô nương cũng không thể làm loạn. Mau trở về đi, nếu không nói cho đại nhân nhà các ngươi, không thiếu trở về bị đánh, chịu khổ rồi.”

Nói xong, liền phải đuổi các nàng đi.

Bà ấy mập mạp, rất có sức lực, Cố Khinh Chu cùng Hà Vi bị bà ta đẩy một cái loạng choạng.

Hà Vi sốt ruột, nói: “A thẩm, chúng ta không làm loạn. Tỷ tỷ của ta là thần y, bệnh gì tỷ ấy đều sẽ trị hết.”

Lời này, cũng là không có mức độ đáng tin gì.

Ai có thể tin tưởng hài tử?

Sư phụ của Cố Khinh Chu - Mộ Tông Hà, xem bệnh “Nhìn hình này, biết nơi bệnh”, vọng, văn, vấn, thiết trung, Nhìn mà biết bệnh, chính là thần y đích thực.

Cố Khinh Chu từ nhỏ đã học danh y, nhìn mà chẩn bệnh, không thể giống sư phụ, khám bệnh thập phần đích xác như vậy, nhưng cũng có sáu bảy phần nắm chắc.

Người hầu Triệu gia không tin các nàng.

Cố Khinh Chu cùng Hà Vi là muốn nhắm tới chẩn kim của Triệu gia.

Nếu là kiếm tiền, liền không có khả năng sẽ nhẹ nhàng, càng không thể làm bộ làm tịch, muốn buông lỏng dáng người, Cố Khinh Chu phải lấy phần sức lực ra mới đúng.

Cố Khinh Chu nhìn mắt hầu gái này, biết được đối phương đối với tỷ muội các nàng là có thiện cảm tốt, càng nhiều là thương tình, cho nên Cố Khinh Chu hỏi: “A thẩm, ngài họ gì?”

“Ta họ Lưu.”

“Lưu thẩm, ta thật là học qua mấy ngày trung y, thấy được quý phủ đăng tin tức mới lại đây. Nếu là ngài không tin, ta có thể bắt mạch cho ngài?” Cố Khinh Chu nói.

Lưu thẩm vẫn mang theo điểm khả nghi coi chừng Khinh Chu, nghĩ thầm đứa nhỏ này loạn cái gì đâu, vẫn là nên làm cho bọn họ hết hy vọng đi mau.

Bà vươn tay, cho Cố Khinh Chu bắt mạch.

Cố Khinh Chu chẩn bệnh, phát hiện Lưu thẩm có chứng bệnh cũ, bởi vì năm rộng tháng dài, sớm đã không hề để tâm, mấy năm nay cũng không mời thầy uống thuốc.

“Lưu thẩm, mỗi năm thời điểm đầu xuân, ngài có phải ngẫu nhiên đầu nóng bụng đau hay không? Một khi đầu nóng bụng đau, mười đầu ngón liền sưng đen, hơn nữa đau giống kim đâm?” Cố Khinh Chu nói sơ phát hiện sau khi bắt mạch, liền nói ra.

Đình viện đột nhiên yên tĩnh.

Mấy người hầu đều kinh ngạc Cố Khinh Chu.

Lưu thẩm ở Triệu công quán làm công mười mấy năm, tật xấu này của bà, đừng nói là người hầu, chính chủ nhân gia cũng đều biết.

Bệnh này không có biện pháp, bà bị bệnh mười mấy năm, trước kia cũng mời thầy uống qua thuốc, cũng chưa có hiệu quả gì, sau lại liền mặc kệ nó đi, chỉ là thời điểm phát bệnh sẽ thống khổ bất kham, chịu đựng được thì tốt rồi.

Tất cả người hầu đều giật mình nhìn Cố Khinh Chu.

Nếu đứa nhỏ này không phải kẻ lừa gạt Lưu thẩm, nàng kia đích xác có quỷ tài!

“Này...... Này ngươi làm sao mà biết được?” Lưu thẩm so với tất cả mọi người là khiếp sợ hơn, bà run run rẩy rẩy hỏi, “Cái bệnh này của ta, có thể trị không?”

“Đương nhiên có thể trị.” Cố Khinh Chu nói, “Ba ngày thuốc liền có thể hoàn toàn trừ tận gốc.”

Môi Lưu thẩm dùng sức run run: “Vậy ngươi mau kê cho ta cái phương thuốc đi!”

“Lưu thẩm, ngài đây là phục tà, trong vòng nửa năm này sẽ không phát tác, ít nhất phải đợi sang đầu xuân năm sau. Bệnh của chủ nhân quý phủ, hẳn là càng khẩn cấp.” Cố Khinh Chu nói.

“Vâg vâng vâng, ta hồ đồ.” Lưu thẩm vội vàng nói.

Bọn người hầu cũng nghị luận sôi nổi, đều cảm thấy tiểu cô nương này không đơn giản, toàn bộ Nhạc Thành tàng long ngọa hổ,* bệnh của lão gia được cứu rồi.

(* Ngọa đúng là nằm, tàng đúng là ẩn. Nhưng Ngọa hổ, tàng long không phải là vững chãi, uy nghi mà là để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.)

Bất quá, cũng có người hầu nhận định, Cố Khinh Chu chính là Lưu thẩm ủy thác, lừa tiền lão gia.

Một người hầu nam thân hình gầy ốm, lạnh lùng ngó mắt Cố Khinh Chu, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng lại bắt mạch cho ta đi?”

Thái độ ông ta thật không tốt.

Lưu thẩm đại khái cũng không thích người này, lập tức lạnh mặt.

Cố Khinh Chu nói: “Ngài bệnh thực rõ ràng, không cần bắt mạch cũng biết. Ngài có phải dạ dày thường đau, đã uống nhiều ít thuốc trị đau dạ dày đều không có hiệu quả hay không? Thời điểm ngài đói khát, hoặc là trời lạnh mặc ít quần áo, đau đến càng thêm lợi hại?”

Nam nhân này đột nhiên liền thay đổi gương mặt.

Người hầu còn lại, càng là kinh ngạc.

Nếu nói Cố Khinh Chu là Lưu thẩm ủy thác, nàng ta không có khả năng cũng là Hồ Tứ ủy thác, bởi vì Lưu thẩm cùng Hồ Tứ không quá hòa thuận!

Người làm công bá tánh bình thường, đặc biệt là gầy ốm như Hồ Tứ vậy, thân thể khẳng định sẽ có phần bệnh tật nhỏ, xưa nay chú ý giữ ấm, tận lực không chịu đói, đảo cũng không có việc gì.

Nhưng Cố Khinh Chu là nói chuẩn!

“Ai da, tiểu nha này như thần!” Một hầu gái gần 30 tuổi, thiếu kiên nhẫn nói, “Lưu thẩm, ngài mau đưa nàng ta đi gặp thái thái, bệnh của lão gia được cứu rồi!”

Nhóm người hầu cũng sợ Triệu lão gia chết.

Người của Triệu công quán, từ trên xuống dưới đều thực khách khí.

Đám người hầu làm công, lão gia, thái thái, thiếu gia, tiểu thư, đều đối xử tử tế với bọn họ, tiền công không ít, xưa nay chưa bao giờ đánh chửi, ngày lễ ngày tết còn có ban thưởng.

Hiện tại đầu năm nay, bực chủ nhân gia tốt như này, đi nơi nào tìm?

Nếu lão gia chết, thái thái một mình không có khả năng giữ được gia nghiệp lớn như vậy, người hầu sẽ có thể bị sa thải một ít.

Lại đi tìm chủ nhân gia mới, liền rất khó khăn.

Lão gia vừa chết, người hầu năm phần trở lên phải thất nghiệp, sẽ bị ném mất bát cơm, bọn họ càng sợ hãi lão gia qua đời.

Vừa thấy Cố Khinh Chu thực sự có năng lực, người hầu rất là nóng lòng, kêu Lưu thẩm nhanh mang theo nàng đi gặp thái thái.

Lưu thẩm cũng liền không hàm hồ, lập tức mang theo Cố Khinh Chu, đi gặp thái thái.

“Tiểu nha đầu này, ta rốt cuộc bệnh gì a?” Hồ Tứ thân hình khô gầy cũng sốt ruột, truy ở phía sau hỏi.

Lưu thẩm đuổi hắn đi: “Là bệnh của ngươi quan trọng, hay là bệnh của lão gia quan trọng?”

Hồ Tứ bị chèn ép đến nói không ra lời, chỉ phải tạm thời thối lui đứng bên cạnh.

Hà Vi không chữa bệnh, nhóm người hầu thấy nàng tuổi còn nhỏ, lại ngoan ngoãn an tĩnh, liền một lần nữa đổ chén nước cho nàng, kêu nàng ngồi chậm rãi chờ.

“A tỷ thật lợi hại.” Hà Vi nghĩ thầm.

Vài phút ngắn ngủn, Cố Khinh Chu liền thuyết phục người hầu, mang theo chính mình đi gặp chủ nhân gia.

Hà Vi cảm thấy chủ nhân nhà này có phúc khí, có thể gặp được thần y a tỷ như vậy, khẳng định thuốc đến bệnh trừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.