Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 26: Chương 26: Tính hụt




Tư lão thái bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, vượt ngoài dự kiến của mọi người.

Ngày đó kê toa, Tư phu nhân thực sự tức giận, trượng phu cùng mẹ chồng của bà không biết nặng nhẹ, cư nhiên tin tưởng Cố Khinh Chu.

“Một nha đầu ở nông thôn mà cũng coi trọng như vậy, không biết nó có mưu đồ gì!” Tư phu nhân tức giận: “Mười mấy năm trước còn có hoàng đế, hiện giờ hoàng đế chết cả, chúng ta còn phải bảo toàn định kiến hôn ước cũ, quả thực ngu xuẩn!”

Cố Khinh Chu uy hiếp Tư phu nhân, đồng thời được Tư đốc quân yêu thích, cô đã là cái gai trong mắt Tư phu nhân, sớm hay muộn Tư phu nhân cũng muốn thu thập cô.

Coi trọng Cố Khinh Chu, chính là đối nghịch cùng Tư phu nhân, Tư phu nhân như thế nào không bực?

Tư Quỳnh Chi ôn nhu an ủi mẫu thân: “Mỗ mụ, lúc trước là người tự mình định ra hôn ước với Cố gia. Cha cùng tổ mẫu nhận hôn sự, cũng là tôn trọng người a.”

Lời này không có bất luận sự an ủi nào, càng làm Tư phu nhân ngứa ngáy thêm.

Bà căn bản không cần loại tôn trọng này!

Bà là Tư phu nhân, không phải tân tức phụ (con dâu mới), địa vị bà không cần lão thái thái lại lần nữa khẳng định.

Tư Quỳnh Chi thấy mẫu thân vẫn hết đường xoay xở, mỉm cười, nói ra một câu lớn gan: “Mỗ mụ, đây không phải là chuyện tốt sao?”

Tư phu nhân nhíu mày, nữ nhi cũng điên rồi sao?

Tư Quỳnh Chi thanh âm càng thấp: “Mỗ mụ, lão thái thái sinh bệnh mấy ngày nay, người bận rộn trong ngoài đi hầu hạ bà, cũng không thấy bà cao hứng, lão thái thái vẫn là không thích người.

Bà không chỉ có không thích người, ngay cả con cùng Nhị ca, bà cũng không quá thích, mà những thứ đó đã là chuyện xa xưa. Để cho Cố Khinh Chu trị liệu bà, nếu không tốt, cũng là hỉ tang, lão thái thái được siêu thoát rồi, chúng ta cũng không bị phiền toái?”

Tư phu nhân tim nhảy dựng. Bà thật là tức quá hồ đồ, chuyện tốt như vậy, cư nhiên không cao hứng!

Tư lão thái vẫn luôn không thích Tư phu nhân, bởi vì liên lụy một ít chuyện cũ, làm lão thái thái đối với con dâu có khúc mắc rất sâu.

Mà chuyện Tư phu nhân sinh hai đứa nhỏ, lão thái thái cũng không quá vừa ý. Bất quá, nhị thiếu gia là con trai, Tư lão thái trọng nam khinh nữ, đối với tôn nhi không có quá nhiều chán ghét, chỉ là không thích Tư phu nhân mà thôi, bà đối với Tư Quỳnh Chi cũng thực bình đạm.

Mười mấy năm, Tư phu nhân cẩn thận nịnh hót, vẫn là không chiếm được cảm tình của lão thái thái, Tư Quỳnh Chi cũng không được sủng ái.

Thật là lão thái bà ngoan cố!

Mà Tư đốc quân hiếu thuận, cái gì cũng đều nghe lời lão thái thái, làm Tư phu nhân khó xử không thôi.

Chờ lão thái thái chết, kiếp làm dâu của Tư phu nhân liền hoàn toàn kết thúc.

Chuyện tốt như vậy, bà vì sao phải tức giận?

Bà hẳn phải nên cao hứng mới đúng!

Nếu Cố Khinh Chu trị chết lão thái thái, chẳng sợ đốc quân tha Cố Khinh Chu, Tư phu nhân cũng sẽ tàn nhẫn ra tay, nhân cơ hội bức bách cô giao ra những bức thư kia, sau đó giết cô diệt khẩu.

Nhất tiễn hạ song điêu, xử lý hai cái người làm mình phiền lòng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?

“Quỳnh Chi, con càng ngày càng hiểu chuyện.” Tư phu nhân cười khẽ, quả nhiên đại hỉ.

Cố Khinh Chu nhất định sẽ trị chết lão thái thái, cô là một tiểu nha đầu thích nổi bật, làm sao biết y thuật? Tư phu nhân tin tưởng, khát khao lão thái thái qua đời.

Lão thái thái sau khi uống thuốc, vãn tịch còn run rẩy một hồi, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi bất động thanh sắc, trong lòng đã sớm nở hoa.

“Cố Khinh Chu thật là tìm đường chết, tự tìm tử lộ!” Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân thầm nghĩ.

Không ngờ, tới ngày thứ ba, lão thái thái vãn tịch hẳn là phát bệnh, lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.

Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi có điểm há hốc mồm: Sao có thể!

Cư nhiên chuyển biến tốt đẹp?

Tư Đốc Quân đại hỉ, lão thái thái cũng cao hứng, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi miễn cưỡng cười.

Vãn tịch, Tư Đốc Quân lưu lại hầu bệnh, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi trở về đốc quân phủ, hai người ra khỏi cửa phòng, lộ ra biểu tình khiếp sợ.

“Sao có thể?” Tư phu nhân giận dữ: “Cố Khinh Chu cư nhiên có bản lĩnh?”

Nếu Cố Khinh Chu không cứu, lão thái thái lại kéo thêm mấy năm, khẳng định sẽ bệnh sắp chết. Tới lúc đó, Tư phu nhân rốt cuộc không cần khom lưng cúi đầu.

Không nghĩ tới, Cố Khinh Chu lại cứu sống lão thái thái, lão thái bà này lại sắp sửa áp bức Tư phu nhân thêm mấy năm.

Điều khiến Tư phu nhân phẫn nộ chính là, lần này Cố Khinh Chu không hề được Tư đốc quân yêu thích, mà phải gọi là cảm kích, coi trọng, càng gắn bó hơn với lão thái thái!

Đáng giận!

Muốn xử lý đứa nhỏ này, thật khó!

“Nếu Cố Khinh Chu làm lớn, không sợ hãi, có thể đem những bức thư đó của mình giao cho lão thái thái không?” Tư phu nhân lo lắng nhất điểm này.

Nếu là như thế này, Tư phu nhân liền vạn kiếp bất phục, những cái thư đó quyết không thể để Tư Đốc Quân cùng Tư lão thái biết được.

Cố Khinh Chu lại nói, nếu Tư phu nhân giết cô diệt khẩu, cô liền chuyển những cái thư đó cho toà soạn, rốt cuộc có phải sự thật hay không?

Tư phu nhân lòng nóng như lửa đốt.

“Mỗ mụ, Cố Khinh Chu trị hết cho tổ mẫu, lão thái thái thích nó, nó sẽ không phải thật sự làm chị dâu của con chứ?” Tư Quỳnh Chi hơi chau khuôn mày đẹp: “Nó là một người nhà quê, nếu thật gả cho ca ca con, chẳng phải là ném vào mặt cả nhà chúng ta à?”

Tư phu nhân trầm mặc như nước.

Tư Quỳnh Chi cũng yên lặng không nói gì.

“Chúng ta đều coi thường Cố Khinh Chu rồi, phải lên tinh thần mới có thể đối phó với nha đầu này!” Tư gia một nửa vui mừng, một nửa ưu sầu.

Cố gia lại là không khí khẩn trương.

Cố Khinh Chu từ đốc quân phủ tái khám trở về, lấy cớ “Quá mệt mỏi”, trực tiếp trở về phòng ngủ, Cố Khuê Chương không dám đi quấy rầy cô.

Cố Khuê Chương đem Cố Khinh Chu ném ở tầng hầm ba ngày, ông lo lắng Cố Khinh Chu ở trước mặt Tư Đốc Quân oán giận, Tư Đốc Quân sẽ hạn chế ông.

Cố Khinh Chu ở trong phòng ngủ, Cố Khuê Chương lại ngồi độc thư phòng, đốt từng điếu xì gà, khiến thư phòng sương khói lượn lờ, tựa như lụa trắng che kín.

Tần Tranh Tranh trốn đến một nơi rất xa, không dám đi thư phòng tìm xúi quẩy. Bà không dám, những người khác càng không dám, tất cả mọi người im như ve sầu mùa đông, nhóm người hầu làm việc cũng phải nín thở.

Ngày hôm sau, tia nắng ban mai từ song cửa sổ tiến vào, nắng ấm dừng ở trên người Cố Khuê Chương, Cố Khuê Chương mới kinh ngạc phát hiện ra mình ngồi ở đây một đêm.

Mới vừa ăn qua đồ ăn sáng, ông sắp lê thân mình mệt mỏi chuẩn bị đi nha môn thì người Tư Đốc Quân phủ tới, thỉnh Cố Khuê Chương đi đốc quân phủ một chuyến.

Từ đốc quân phủ trở về, Cố Khuê Chương mặt hồng hào vui vẻ, tinh thần sảng khoái.

Tư Đốc Quân nói cho Cố Khuê Chương biết: “Khinh Chu là hài tử hiếu thuận hiểu chuyện, nó luôn mãi nói với ta, cha nó chỉ là quan tâm lão thái thái, không phải không thương nó.......”

Tư Đốc Quân kêu Cố Khuê Chương đi, chỉ là nói chút lời hay cho Cố Khinh Chu, thuận tiện cảm tạ Cố Khuê Chương dưỡng nữ nhi ưu tú đến như vậy, sau đó cho Cố Khuê Chương về nhà.

Cố Khuê Chương giam giữ Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu cư nhiên ở trước mặt Tư Đốc Quân nói lời hay cho ông, Cố Khuê Chương quả thực cảm động đến không chịu nổi.

“Khinh Chu là nữ nhi làm hưng gia vọng tộc, về sau tiền đồ của ta, đều phải dựa vào Khinh Chu.” Cố Khuê Chương cười ha hả.

Cố Khinh Chu nghe thế, con ngươi đen nhánh sáng quắc liệt diễm, khóe môi hàm chứa ý cười, trước sau không nói chuyện.

Tư Đốc Quân giúp Cố Khinh Chu một ân huệ, người chân chính thương Cố Khinh Chu, có lẽ là Tư Đốc Quân.

Cố Khinh Chu cười khổ.

Qua mười ngày, bệnh tình của Tư lão thái hoàn toàn khỏi hẳn, bà nằm xuống không còn run rẩy, có thể ngủ ngon, Tư Đốc Quân cực kỳ cao hứng.

Y thuật Cố Khinh Chu cũng được mọi người tán thành.

Đồng thời, Cố Khinh Chu tìm Tư Đốc Quân, nhu uyển nói: “Bá phụ, những quân y đó tận tâm tẫn trách, cầu ngài đừng xử phạt bọn họ.”

Cố Khinh Chu nắm đúng tâm tình Tư Đốc Quân, một chuyện này, cô biết được Tư Đốc Quân thích nữ hài tử rộng lượng, thiện lương, hiếu thuận. Vì thế, Cố Khinh Chu ở trước mặt ông nỗ lực làm người thiện lương đến cực điểm, làm một đóa sen trắng không dính bụi trần.

Cô có thể ngụy trang giống đến thế...

Tư Đốc Quân mỉm cười, quả nhiên thực vừa lòng, cười nói: “Được, ta nghe Khinh Chu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.