Cố Khinh Chu tới Hà thị hiệu thuốc. Ngày đó khi cùng Tư Hành Bái rời đi, Mộ Tam Nương sắc mặt thực kinh hoàng. Hà gia quen biết Tư Mộ, việc này đối với bọn họ rất là chấn động, khả năng đều sợ hãi, lung tung suy đoán một hơi.
Cố Khinh Chu không muốn bị thế tục đồn đãi vớ vẩn, những lời Lý nương dạy bảo thời khắc đều ở bên tai.
Lý nương tổng nói: Nữ nhân phải có danh vọng, không có danh vọng liền không được người ta kính trọng, dù thông minh xinh đẹp cũng không có tiền đồ.
Nhưng hôm nay, Cố Khinh Chu danh vọng đều bị Tư Hành Bái làm cho bại hoại. Cố Khinh Chu lại đây thăm Liên Nhi, thuận đường giải thích việc này. Kỳ thật cũng không có gì để giải thích.
Cố Khinh Chu ở trước mặt Tư Mộ có thể hỏi tâm không thẹn, bởi vì bọn họ là đương sự, bọn họ rất rõ ràng lập trường của nhau, có phản bội hay không Tư Mộ hiểu rõ nhất.
Nhưng cùng với người ta nói, liền bị nghi ngờ giải vây cho chính mình, bôi nhọ Tư Mộ.
Tới Hà thị hiệu thuốc, lại đụng phải người bị bệnh lần trước, Cố Khinh Chu có điểm kinh ngạc.
Một người sinh ra xinh đẹp như thế, mặc kệ nam nữ sau khi gặp qua đều rất khó quên, Cố Khinh Chu thậm chí nhớ rõ hắn tên “Trường Đình”, là một học sinh. Trường Đình vẫn là một bộ hắc y, toàn màu đen không mang theo bất luận quần tây có hoa văn gì, áo sơ mi tơ lụa màu đen cùng áo choàng, toàn bộ một màu đen.
Bất quá, xiêm y hắn chất lượng thật tốt, cho dù là toàn màu đen cũng lộ ra vài phần tôn quý, càng có vẻ làm da thịt hắn trắng nõn, thái dương xanh đen. Màu đen làm nền cho hắn càng thêm nổi bật.
Hắn cũng nhìn thấy Cố Khinh Chu, hơi gật đầu:
“Cố tiểu thư.”
Lần trước tiểu nhị gọi Cố Khinh Chu là “Cố tiểu thư”, Trường Đình cũng nhớ kỹ.
“Chào ngài.” Cố Khinh Chu nói: “Tiên sinh họ gì?”
“Họ Trường.” Trường Đình nói, sau đó lại giải thích: “Không phải tầm thường thường, là dài ngắn trường*.”
(Câu này mình không hiểu ý nghĩa, vì không hiểu rõ chữ Hoa)
Cố Khinh Chu nghi hoặc:
“Bách Gia Tính có cái họ này sao?”
Trường Đình cười, tươi cười huyến lệ, khóe mắt đuôi lông mày tựa điệp cẩm lưu vân, tức khắc cả phòng phồn hoa nở rộ, hắn tươi cười đốt sáng lên khắp nhà ở.
Hắn thật sự thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta bỏ qua giới tính hắn, chỉ cảm thấy hắn là chí bảo tốt đẹp nhất trên đời này, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân đều phải hoa mỹ dưới hắn một bước.
Cố Khinh Chu nhìn thấy hắn, liền sẽ theo bản năng đem hắn cùng Tư Hành Bái so sánh.
Không có gì có thể so sánh, Tư Hành Bái anh tuấn là ngạnh lãng mà tà mị, thân hình cao lớn thô tráng, trước ngực cơ bắp rõ ràng, da thịt sâu thẳm, vừa thấy chính là quan quân uy vũ.
Cố Khinh Chu hoảng hốt, hoàn hồn cười nói:
“Trường tiên sinh, ngài là xem bệnh hay là bốc thuốc?”
“Xem bệnh.” Trường Đình nói.
Cố Khinh Chu gật đầu:
“Ngài chờ một lát, chưởng quầy một lát liền tới.”
Nàng dứt lời, vòng qua Trường Đình hướng trong phòng đi vào, Trường Đình cũng tiếp tục cùng tiểu nhị nói chuyện.
Hà Vi khai giảng, tiểu nữ nhi của Mộ Tam Nương đang cùng Liên Nhi chơi, hai cái tiểu gia hỏa chơi thật sự vui vẻ.
Mộ Tam Nương ở bên cạnh làm thuốc. Toàn phòng đều là mùi thuốc.
“Khinh Chu tới?” Mộ Tam Nương tận lực không lộ ra manh mối, cười khanh khách tiếp đãi nàng.
Cố Khinh Chu muốn giải thích. Lời nói tới bên miệng rồi, cuối cùng đều nuốt đi xuống, chỉ là thả một trăm đồng tiền ở trên bàn:
“Liên Nhi lại muốn quấy rầy ngài mấy ngày, này đó tiền là sinh hoạt phí cho nàng.”
Mộ Tam Nương cười:
“Ngươi lại khách khí, lần trước đã cho tiền. Nói nữa, một trăm đồng tiền có thể để nàng ăn nửa năm, không nhất thiết!”
Bà đứng dậy đem tiền đưa cho Cố Khinh Chu. Mộ Tam Nương trầm ngâm một lát, biết được ý đồ Cố Khinh Chu đến, cũng biết Cố Khinh Chu ngượng ngùng mở miệng, nàng liền hỏi trước:
“Lần trước vị kia là Tư gia Đại thiếu gia sao?”
“Vâng.” Cố Khinh Chu tận lực muốn làm ra bộ dáng dường như không có việc gì, nhưng trên mặt có sắc mặt rất nan kham, như thế nào cũng che lấp không được.
Nàng người này thực yêu mặt mũi, đây là Lý nương từ nhỏ dạy nàng, cho nên nàng không thể đương nhiên thừa nhận.
Nàng lại không thể không nhận.
Nhớ rõ vừa mới bắt đầu còn không có yêu Tư Hành Bái, hận hắn nhất, đơn giản chính là hắn làm mình rơi vào tình cảnh xấu hổ. Hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nàng thế nhưng giấu đi vào.
Cho nên hiện tại hết thảy, đều là tự tìm khổ.
“Hắn đối đãi ngươi thiệt tình sao?” Mộ Tam Nương lại hỏi.
“Dạ.” Cố Khinh Chu lại lần nữa trả lời.
Mộ Tam Nương nói:
“Ta biết, A Mộc cùng Ngụy Thanh Gia là một đôi, bọn họ nói ngươi không xứng với A Mộc, không bằng Ngụy Thanh Gia. A Mộc không phải là phu quân tốt, vị Đại thiếu gia này nếu nói thương ngươi, ngươi phải cùng hắn sống thật tốt a.”
Liền Mộ Tam Nương đều biết về việc Ngụy Thanh Gia. Tình duyên của Ngụy Thanh Gia cùng Tư Mộ thiên hạ sớm đã biết.
Cố Khinh Chu danh tiếng không có mà lại là vị hôn thê Tư Mộ. Nhắc đến, nàng đều bị mắng là đầu sỏ gây tội ngăn trở tình yêu tha thiết chân thành của đôi trai tài gái sắc.
Mộ Tam Nương nghe nói qua, trong lòng bất bình đã lâu.
“Ngài đều biết chuyện này?” Cố Khinh Chu hoảng sợ.
Mộ Tam Nương nói:
“Là Hơi Hơi nói. Hơi Hơi rất tức giận, lúc trước còn cùng bạn học cãi nhau một trận.”
Cố Khinh Chu liền nhịn không được cười.
Hà Vi đem Cố Khinh Chu coi là thần tượng, chính thần tượng mình bị người công kích, trở thành mụ la sát, Hà Vi tự nhiên sẽ không mặc kệ ngồi xem.
Sự tình kỳ thật không phải như vậy.
Tư Mộ nếu muốn cùng Ngụy Thanh Gia sống với nhau, Cố Khinh Chu cũng ngăn không được, không có chuyện nàng phá hư tình yêu.
“Cô cô, ngài thật đau ta.” Cố Khinh Chu thấp giọng, trong mắt di động doanh doanh một lớp nước.
Mộ Tam Nương đau lòng không thôi: Đứa nhỏ này không nơi nương tựa, ai hơi chút đối nàng có tình cảm, nàng liền hận không thể đào tim đào phổi, thật là tội nghiệp,làm người ta phải đau lòng.
“Khinh Chu, chúng ta là người nhà của ngươi, người khác nói như thế nào cũng không có quan hệ, chúng ta luôn đứng ở bên cạnh ngươi.” Mộ Tam Nương nói.
Cố Khinh Chu trong lòng tích tụ khói mù, trở thành hư không.
Tư Mộ như thế nào, Cố công quán như thế nào, nàng tức khắc đã nhìn rõ.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nếu việc Cố Khuê Chương thất bại, tự nhiên là ý trời, Cố Khinh Chu cũng không cần phải lo lắng.
Không ai có thể quy hoạch tốt tất cả mọi việc, cuộc sống luôn có điều ngoài ý muốn cùng thất bại, Cố Khinh Chu cũng có thể tiếp thu.
Các nàng bên này nói chuyện, bên kia Hà Mộng Đức đứng ở cửa, cao giọng kêu:
“Khinh Chu, Khinh Chu!”
Cố Khinh Chu đi ra. Hà Mộng Đức vẫy tay:
“Ngươi tới nhanh lên, bắt mạch cho vị tiên sinh này.”
Mộ Tam Nương hiền lành mỉm cười:
“Mau đi đi.”
Cố Khinh Chu liền đi tới đằng trước đại sảnh. Bên trái đại sảnh có cái căn buồng nho nhỏ, vải mành in hoa buông xuống, là một căn phòng chẩn bệnh.
Trường Đình ngồi ở chỗ tối, quần áo hắn đen thui, tựa hồ chỉ còn lại có gương mặt kia càng thêm trắng nõn xinh đẹp.
Hà Mộng Đức nói:
“Vị tiên sinh này hai cánh tay tê dại, không phải trúng gió làm cho tý chứng, chính là héo chứng. Nhưng hắn ở tuổi này sẽ không có tý chứng, cũng sẽ không có héo chứng, ngươi đến xem là chuyện như thế nào.”
Tý chứng cùng héo chứng, xuất hiện nhiều ở trên người người già, vị Trường Đình này bất quá hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khỏe mạnh.
Cố Khinh Chu an ủi Hà Mộng Đức:
“Ngài đừng nóng vội, để ta đến xem.”
Nàng lại nhìn Trường Đình. Trường Đình hiểu ý, vươn tay cho Cố Khinh Chu bắt mạch,
Cố Khinh Chu ngồi xuống.
Trường Đình da thịt thực trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá. Cố Khinh Chu nghiêm túc bắt mạch, lại cảm giác luôn có ánh mắt dừng ở trên mặt nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Trường Đình, thấy đối phương nghiêm túc nhìn tay nàng, cũng không có nhìn mặt nàng, Cố Khinh Chu liền thu hồi tâm tư.
Bắt mạch sau một lúc lâu, Cố Khinh Chu thu hồi ngón tay.
“Dượng, chúng ta đến phía sau nói chuyện đi.” Cố Khinh Chu nói.
Hà Mộng Đức gật đầu. Trường Đình lại ngăn cản nói:
“Ta biết Cố tiểu thư có danh xưng thần y không phải là hư danh. Lần trước chưởng quầy cũng có nhắc đến. Ta chẩn kim vẫn là sẽ trả, Cố tiểu thư không cần thỉnh chưởng quầy truyền lời, ngài trực tiếp chẩn bệnh nói cho ta đi.”
Cố Khinh Chu là sợ phá miếng cơm của Hà Mộng Đức. Trường Đình lại đem lời này ra nói thẳng. Hà Mộng Đức thành thật trung hậu, nói:
“Khinh Chu, ngươi trực tiếp nói cho vị tiên sinh này đi. Phía bệnh nhân thân thể quan trọng, ta y thuật bình thường, tất cả mọi người đều biết.”
“Chưởng quầy y đức cao thượng.” Trường Đình nói.
Chưởng quầy thành thật như vậy, y thuật lại bình thường, khó trách cuộc sống không tốt lắm. Cố Khinh Chu mỉm cười. Nếu hắn muốn nói, liền không cần thiết che che dấu dấu.
“Trường tiên sinh, bệnh này của ngài không phải tý chứng, cũng không phải héo chứng. Sư phụ ta nói qua, nếu hai tay tê dại, trừ bỏ tý chứng, héo chứng, mặt khác chính là tì vị suy yếu.
Tì vị trời sinh chi bổn, chủ tứ chi. Trường tiên sinh bệnh tình phức tạp ở chỗ ngài hẳn là trải qua thời gian rất lâu ở trên thuyền về tới Hoa Hạ. Ở trên thuyền lâu ngày, tì vị suy yếu làm cho thuỷ tà ngưng lại, vận hóa không có quyền, cho nên hai bên cánh tay thường xuyên phát đau.
Ngài lên bờ được vài ngày, tì vị khôi phục đến không sai biệt lắm, chỉ là khí cơ tắc. Chính là nói, ngài tì vị dần dần khôi phục, nhưng hai tay khí cơ còn chưa kịp hồi phục. Ngài muốn khỏi bệnh sớm một chút, có thể châm cứu xoa bóp. Nếu ngài không muốn tiêu tiền thì nên rèn luyện gân cốt nhiều một chút, dù sao cũng mười ngày nửa tháng cũng có thể từ từ khỏi hẳn.”
(Sợ nhất là edit chỗ chữa bệnh, vì nó vừa dùng từ Hán Việt, vừa dùng thuật ngữ chuyên ngành. Mọi người đọc không hiểu cũng nhớ thông cảm cho mình nhé.)
“A!” Hà Mộng Đức ở bên cạnh nghe xong, tức khắc liền thông thấu.
Trách không được Cố Khinh Chu y thuật thật tốt, nàng học nghệ thật sự là tinh vi.
“Ta đây châm cứu xoa bóp, bao lâu có thể khỏi hẳn?” Trường Đình hỏi Cố Khinh Chu.
“Cũng là mười ngày nửa tháng đi.” Cố Khinh Chu nói: “Cho nên ta kiến nghị ngài, không cần thiết tiêu số tiền này. Hiện giờ sắp nhập thu, Nhạc Thành khí hậu không ướt át như vậy, bệnh sẽ mau tốt lên.”
Trường Đình trầm tư. Do dự xong, hắn nói:
“Con người của ta sợ chết. Tùy ý nó chính mình khôi phục, trong lòng ta bất an. Không bằng như vậy đi, ta cấp một bút chẩn kim, Cố tiểu thư thay ta châm cứu nửa tháng, như thế nào?”
“Châm cứu không cần nửa tháng, liên tiếp ba ngày là được, dư lại chính là chờ.” Cố Khinh Chu nói: “Nhưng kỳ thật không cần thiết.”
“Ta rất kiên trì muốn châm cứu.” Trường Đình nói.
Cố Khinh Chu trong lòng có chút ý niệm hơi lóe. Hành vi Trường Đình kỳ thật nghĩ không ra tật xấu: Có tiền người bệnh đều nguyện ý tiêu tiền mua cái an tâm. Biết rõ có thể chính mình khang phục, Trường Đình lại kiên trì muốn châm cứu, cũng là thường thấy. Cố Khinh Chu từ nhỏ đi theo sư phụ nàng hành y, nhìn thấy qua rất nhiều lần.
Cũng không biết vì sao, nàng trong lòng đối người này luôn có điểm mạc danh cảnh giác. Giống như hết thảy đều thực vừa khéo.
“Có phải hắn quá xinh đẹp cho nên ta sẽ nghĩ nhiều hay không?” Cố Khinh Chu hỏi chính mình: “Nếu là nam nhân xấu xí, trong lòng ta có thể cảnh giác hay không? Nhân gia lại không phải chủ động tìm ta xem bệnh, mà là trực tiếp tới hiệu thuốc, hẳn là không có gì khả nghi.”
Này đó ý niệm ở trong lòng lướt qua.
Cố Khinh Chu giác quan thứ sáu vẫn là nói cho nàng, cách xa Trường Đình này một chút.
Giác quan thứ sáu, chính là cảm giác không thể hiểu được, Cố Khinh Chu cũng cảm thấy không hề có lý tính cùng căn cứ.