Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 37: Chương 37: Vị hôn phu Tư Mộ




Nữ hầu quản cửa từ từ mở cửa sắt ra, Tư Hành Bái lại đột nhiên nói với Cố Khinh Chu: “Em vào trước đi, ta để quên đồ ở trên ô tô.”

Cố Khinh Chu vui mừng.

Cô cơ hồ một đường chạy đến viện tử của Tư lão thái.

Tư lão thái đang cùng nữ hầu loay hoay đặt một chậu thủy tiên.

Hoa thủy tiên nở rộ là may mắn đến, Tư lão thái cười nói: “Hôm nay có chuyện tốt, thủy tiên ta trồng nở hoa, hóa ra là Khinh Chu tới.”

Cố Khinh Chu cười ngọt ngào, nghĩ thầm chuyện tốt chỉ sợ là của Tư Hành Bái.

Tư lão thái phân phó nữ hầu bưng trà bánh cho Cố Khinh Chu.

“Ăn mặc rất đẹp, hôm nay con định làm gì?“. Lão thái thái dò xét Cố Khinh Chu, càng nhìn càng hài lòng.

Cố Khinh Chu da trắng môi hồng, ngũ quan đẹp đẽ, cổ tay trắng vuốt tóc mai, liền hiện ra phong tình vô hạn.

Phong tình bực này không mang theo diễm tục, nam nữ già trẻ đều thích.

“Yến hội Lý gia ạ.” Cố Khinh Chu cười, đem chuyện cô đi theo cô mẹ kế đến yến hội Lý gia nói cho lão thái thái nghe.

Nhưng cô chỉ kể một nửa.

“Thế nào, Lý gia khi dễ con?” Lão thái thái không vui.

Lý gia là dòng dõi gì, lão thái thái há không biết, dám khi dễ Thiếu phu nhân đốc quân phủ, vậy đơn giản là không biết trời cao đất rộng.

“Không có không có, là phu nhân nhà con không thoải mái, bà muốn về nhà, con cũng đành phải đi theo. Nhớ ngài, cho nên đến đây thăm ngài.” Cố Khinh Chu cười.

“Vuốt mông ngựa” (nịnh nọt) lão thái thái làm bà rất dễ chịu, mỉm cười.

Ước chừng nửa khắc sau, Tư Hành Bái mới tiến vào.

“Bái Nhi về rồi!” Tư lão thái quả nhiên đại hỉ, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, mừng mừng rỡ rỡ: “Sao trước thời hạn đã trở về rồi?”

“Chuyện làm xong, tự nhiên nhớ tổ mẫu.” Tư Hành Bái cười nói, sau đó để một hộp bánh ngọt lên bàn: “Lúc trở về nhìn thấy có một nhà người Nga mới mở tiệm bánh gato, nhớ tới tổ mẫu thích ăn bánh gatô, cho nên mua chút cho ngài.”

Lão thái thái thích ăn bánh gatô Tây Dương, Tư đốc quân liền mướn một người Anh, một người Nga chuyên môn trực tại phòng bếp Tư Công Quán, phụ trách làm bánh.

Trong nhà xưa nay không thiếu bánh gatô.

Nhưng trưởng tôn thương yêu nhất mua bánh gatô cho bà, có ý nghĩa hơn bánh trong nhà, lão thái thái lại càng vui vẻ.

“Hảo hài tử, con là hiếu thuận nhất!“. Lão thái thái kéo tay Tư Hành Bái.

Cố Khinh Chu đi Lý Công Quán tham gia yến hội, cơm trưa không ăn, lại nhìn trò hay, tiêu hao rất nhiều năng lượng, hiện tại bụng cô đói đến kêu rột rột.

Lão thái thái bảo phòng bếp nấu hồng trà, thêm sữa tươi, cùng với bánh gatô chiêu đãi Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đói đến mức khối bánh kem trước mặt bị cô ăn hết hơn phân nửa.

Hồng trà hương thuần, bánh gatô nồng đậm, dạ dày Cố Khinh Chu được lấp đầy, giống như được tắm nắng ấm, cô khe khẽ thở dài, hạnh phúc.

Tư Hành Bái bưng chén trà, ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, ánh mắt hơi nheo lại, có gợn sóng rất nhỏ lướt qua.

“Thật giống con mèo con.” Tư Hành Bái nghĩ.

Cố Khinh Chu ngẫu nhiên híp mắt, cực kỳ giống mèo lười biếng lại tự phụ.

Chạm đến ánh mắt Tư Hành Bái, cô có chút rụt lại.

Tư Hành Bái thu hồi thần sắc.

Cô sợ hãi hắn.

Tư Hành Bái có chút hối hận không nên mang cô đi nhà giam, lại càng không nên đem cô khóa dưới chân giường kỹ viện. Cô vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thích lãng mạn, sợ máu tanh, đồng thời cảm thấy làm tình thật xấu xí.

“Thích bánh gatô ư?” Tư Hành Bái hỏi cô.

“Đúng vậy a.” Cố Khinh Chu trả lời, ánh mắt lại không nhìn hắn, chỉ nhìn lão thái thái.

Lão thái thái cũng phát hiện Cố Khinh Chu câu nệ, không biết Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái phát sinh chuyện gì, chỉ nghĩ có nam hài tử ở đây, Cố Khinh Chu thẹn thùng.

Lão thái thái liền hỏi Tư Hành Bái: “Con lần này trở về, khi nào lại đi trụ sở?”

“Qua tháng giêng, quân chính phủ còn có chút việc.” Tư Hành Bái nói.

“Vậy con về nhà trước, báo cho cha con cùng mẹ kế biết một tiếng, ngày mai lại đến thăm tổ mẫu.” Lão thái thái nói với Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái nói dạ, đứng dậy cáo từ.

Hắn vừa đi, Cố Khinh Chu cảm thấy tơ thép bao phủ trên người cô thu lại, toàn thân cô nhẹ nhõm, người cũng hoạt bát lên một chút.

Bốn giờ chiều, Cố Khinh Chu gọi điện thoại cho Cố Công Quán.

Người nghe chính là nữ hầu Diệu Nhi.

Diệu Nhi là người Tam di thái, Cố Khinh Chu cùng Tam di thái phối hợp ăn ý, cho nên Diệu Nhi cũng coi như là người thuộc phe Cố Khinh Chu.

“.... Lão gia trở về nửa giờ, vô cùng nổi nóng.” Diệu Nhi lặng lẽ nói cho Cố Khinh Chu biết.

Tần Tranh Tranh đắc tội với Miss Chu, hủy đi tiền đồ hai nữ nhi.

Cố Khuê Chương nuôi con gái đều trông cậy vào bọn nhỏ thành tài. Nữ nhi thành tài, liền sẽ gả đi chốn cao sang, mà Tần Tranh Tranh đoạn mất con đường này, Cố Khuê Chương làm sao không giận?

Học phí đóng cho bọn nó trước đó, đều mất trắng!

“Nếu có người hỏi ta, liền nói ta gọi điện thoại, đêm nay lão thái thái Tư Công Quán lưu ta lại, ta nghỉ ở chỗ này, ngày mai mới về.” Cố Khinh Chu nói.

Cô không muốn trở về giữa tâm bão, càng không muốn bị Tần Tranh Tranh kéo đi giằng co.

Tần Tranh Tranh là tự mình chuốc lấy, Cố Khinh Chu không muốn giúp bà.

“Vâng, Khinh Chu tiểu thư.” Diệu Nhi nhỏ giọng đáp, sau đó cúp điện thoại. Cố Khinh Chu xin Tư lão thái ngủ ở chỗ này một đêm.

Cô cùng lão thái thái giải thích: “Con gọi điện thoại về nhà, người hầu nói cha và phu nhân cãi nhau, hơn phân nửa là bởi vì chuyện con đi học.”

“Cứ an tâm ở lại, đừng nói một đêm, mười ngày nửa tháng gì cũng được.” Tư lão thái cười nói.

Nếu không có Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu thật có thể ở đây mười ngày nửa tháng, hiện tại thì không được.

Một đêm trôi qua bình an vô sự, Cố Khinh Chu an tâm ngủ.

Ngày thứ hai dùng đồ ăn sáng, cô mới đứng dậy về nhà.

Lão thái thái để cho người chuẩn bị xe đưa cô đi, Cố Khinh Chu từ chối, nhất định ngồi xe kéo.

Đúng lúc Tư Hành Bái tới, hắn nói với lão thái thái: “Con muốn tới toà thị chính, đi ngang qua Cố Công Quán, để con đưa Khinh Chu đi.”

Lão thái thái không có nghĩ gì, gật gật đầu.

Cố Khinh Chu thì toàn thân cứng ngắc, rất không muốn đi. Nhưng cô lo lắng Tư lão thái nhìn ra chuyện của mình, đành phải nhắm mắt đi theo Tư Hành Bái ra ngoài.

Đến bên cạnh xe, Cố Khinh Chu lập tức chạy ra đằng sau, ngồi vào ghế sau.

Cô chết cũng không chịu ngồi ghế lái phụ.

Tư Hành Bái mỉm cười, thuận theo ý cô.

“Có muốn biết chuyện vị hôn phu của em hay không?” Trên đường đi, Tư Hành Bái tìm kiếm chủ đề, nói chuyện phiếm với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu không muốn.

Cô không thể nào gả cho Nhị thiếu soái, hôn ước hiện tại bất quá là mượn nhờ sức mạnh.

Cô ngay cả gặp Tư Mộ cũng không có hứng thú, Tư Mộ đến cùng như thế nào, Cố Khinh Chu hoàn toàn không muốn nghe.

Nhưng cô biểu hiện như vậy, Tư Hành Bái sẽ tưởng rằng Cố Khinh Chu không có hứng thú với Tư Mộ là vì cô thầm mến hắn, Cố Khinh Chu có nhảy vào Hoàng phổ giang cũng rửa nhục không sạch.

“Muốn.” Cô ngồi thẳng lên, có thể từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu lại bắt đầu không được tự nhiên.

“.... Tư Mộ không phải du học ở Đức mà là chữa bệnh, em biết hắn bị bệnh gì không?” Tư Hành Bái hỏi.

Cố Khinh Chu lắc đầu.

Cô nhớ tới ngày đó tại đốc quân phủ, mấy nữ hài tử nói chuyện phiếm, nói Tư Mộ bị bệnh.

Nếu hắn vẫn mệnh, mình có phải thủ tiết vì hắn hay không?

Xem ra, Cố Khinh Chu phải sớm phải giải quyết chuyện của Cố gia, sau đó không cần chỗ dựa Tư đốc quân phủ, sớm từ hôn một chút, đừng tự chôn mình.

“Hắn bị bệnh gì?”

“Hắn bị câm.” Tư Hành Bái mỉm cười, như cười trên nỗi đau của người khác: “Năm năm trước, hắn nói chuyện với bạn gái, lái xe mang theo bạn gái đi dạo chơi ngoại thành, bị tai nạn. Nữ hài tử kia rơi ra khỏi xe, máu thịt be bét, Tư Mộ bị dọa sợ, từ đó câm luôn, không nói được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.