Ninh Mông sau khi thay quần áo, thì hai người đi đến chỗ Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa chào hỏi, hai người họ cười cười nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú. Sau đó cô và Cố Thừa Hiên giữ khoảng cách 30cm rời khỏi. Đến sân bay mới biết thì ra vừa mới thi tốt nghiệp trung học xong, học sinh đi du lịch đến thành phố N khá đông nên vé máy bay đã bán hết. Ninh Mông không thể không về, Cố Thừa Hiên sợ cô xảy ra chuyện, nhíu mày một lát rồi hỏi: “Muốn tôi lái xe đưa cô về hay đi xe lửa?”
“Khụ khụ…” Ninh Mông dường như bị câu nói của anh làm cho sặc, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt khinh thường rồi nói: “Như bây giờ mà nói, vé xe lửa còn khó mua hơn vé máy bay. Anh… không phải chỉ ngồi loại phương tiện hiện đại chứ? Hay là thực sự từ trước tới giờ chưa từng đi mua vé tàu?”
Quả thực từ trước tới giờ Cố Thừa Hiên ít khi tự mình đi mua vé. Khi đi đâu thực hiện nhiệm vụ thì bộ đội sẽ có người chuẩn bị sẵn vé cho anh, ở nhà muốn đi đâu xa thì đã có thư ký của Cố Trường Tân lo liệu. Tính ra nếu tự mình mua vé thì đây là lần đầu tiên, cho nên không biết cũng là chuyện binh thường. Đối với ánh mắt châm chọc của Ninh Mông với mình anh cũng không thèm để ý. Vần giữ nguyên bộ dạng lạnh như băng hỏi: “Tôi tự lái xe về, cô ở đây đợi hay về cùng tôi?”
“Anh cho rằng nếu như chúng ta bây giờ trở về ba tôi dễ dàng thả tôi đi sao?” Ninh Mông cắn móng tay suy nghĩ một hồi nói: “Chúng ta lái xe trở về thì mất khá nhiều thời gian. Anh muốn chúng ta ở cùng nhau lâu như thế sao?”
Cố Thừa Hiên suy nghĩ một lát, đại đội trưởng chỉ bảo anh quay về doanh trại có nhiệm vụ chứ cũng không nói cụ thể là gì. Gọi điện thoại về đơn vị hỏi nhiệm vụ cũng không gấp, chỉ cần về sớm một chút để trao đổi kế hoạch trước khi tiến hành nhiệm vụ. Cố Thừa Hiên nghĩ, nếu đã không mua được vé, nhiệm vụ ở đơn vị cũng không vội nên cùng Ninh Mông đi mua hai vé xe đường dài.
Thành phố G và thành phố N cách nhau cũng không quá xa, chỉ khoảng một ngày một đêm ngồi xe là tới. Bởi vì muốn nghỉ ngơi ở trên xe nên mua vé xe giường nằm, giường ngủ là hai giường hai tầng. Cố Thừa Hiên đưa Ninh Mông đi lấy vé rồi tìm đúng chỗ ngồi. Nhìn qua bên cạnh có hai người, là một đôi vợ chồng trẻ, lúc này đang vui vẻ ôm nhau cùng ăn đồ ăn vặt.
“Cô muốn nằm giường trên hay giường dưới?” Cố Thừa Hiên thu hồi ánh mắt, hỏi Ninh Mông đang cúi đầu trong túi tìm vật gì đó.
Ninh Mông liếc nhìn độ cao của giường và thành giường, chỉ vào giường dưới nói: “Giường trên thành giường quá thấp, tôi ngủ hay xoay người lung tung.”
Cố Thừa Hiên gật đầu, dặn dò Ninh Mông vài câu rồi đi xuống xe mua đồ ăn nước uống. Lúc quay lại đã thấy Ninh Mông nằm trên giường nhưng mắt mở to không ngủ. Anh mang đồ ăn đặt trên giường cô, dùng tay vỗ vào người cô một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Buổi tối chỉ nên ăn những thứ này, bên trong có nước, có việc gì thì gọi tôi.”
Nói xong cũng leo lên giường trên nằm xuống nghỉ ngơi.
Bên cạnh là đôi vợ chồng son đang ở trên giường ôm nhau cười nói. Cố Thừa Hiên khả năng chịu đựng rất tốt, hai lỗ tai làm như không nghe thấy đôi nam nữ kia nói gì, trong lòng rất bình tĩnh. Nhưng Ninh Mông ở giường dưới tính tình đâu có được tốt như vậy, khó chịu trừng mắt nhìn hai người không biết điều kia, kéo tai nghe MP4 lên rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Ninh Mông trong đám cưới đã đi đi lại lại cả một ngày, cơ thể mệt mỏi không chịu nổi vậy nên khó trách cô ngủ nhiều một chút, khi tỉnh lại đã là nửa đêm. Trong ánh trăng mờ mờ, Ninh Mông cảm thấy hình như có ai đó đang rờ tới rờ lui trên người mình, theo bản năng lấy tay cản lại nhưng thật không ngờ lại chạm phải một bàn tay. Trong lòng sợ hãi, vội vàng mở mắt ra thấy người đàn ông giường kế bên đang dùng vẻ mặt thô tục nhìn mình, tay vẫn còn đang ở trên quần áo của cô, gần như chạm vào da cô.
Ninh Mông tức giận liền nhắm ngay mặt người đàn ông đó tát một cái. Hắn không ngờ cô sẽ làm thế, ngồi xổm trên giường ngơ ngẩn một chút. Ở giường trên, ngay lúc cô đứng dậy tát tên đàn ông đó thì Cố Thừa Hiên đã tỉnh lại. Lo cô gặp chuyện gì không hay, anh một tay nắm thành giường, đưa chân ra nhảy thẳng một cái xuống dưới, vừa lúc đó trông thấy một tên đàn ông đang ngượng ngập ngồi đó.
“Chuyện gì vậy?” Cố Thừa Hiên đi đến, ngồi bên cạnh Ninh Mông.
Ninh Mông lập tức khóc òa lên, nắm tay áo Cố Thừa Hiên vừa khóc vừa nói: “Vừa rồi tôi tỉnh lại, thấy tay hắn đang ở trên quần áo tôi sờ loạn.”
Cố Thừa Hiên vừa nghe, vừa vỗ vỗ lưng cô, không nói một tiếng an ủi Ninh Mông, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía tên đàn ông kia. Hai phút sau, tên đó thừa dịp không ai để ý đến mình liền di chuyển một chút, muốn trở về giường của mình.
Thấy tên đàn ông đó có ý muốn nhanh chóng đi khỏi, Cố Thừa hiên nhẹ nhàng đẩy Ninh Mông ra, đi nhanh về phía trước nắm lấy cổ tay hắn, lạnh lùng hỏi: “Tôi đã cho anh đi chưa?”
Tên đó bị anh nắm tay đau quá, gào khóc kêu lên: “Bệnh thần kinh à? Buông ra!”
Âm thanh lớn như vậy khiến mọi người trong xe đều tỉnh lại, lái xe cũng mở đèn xe lên đến hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tên đó không chịu nổi đau liền hét toáng lên: “Người này có bệnh rồi, vô duyên vô cớ chạy đến đánh tôi.”
Vợ tên đó cũng chạy tới, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thừa Hiên, lại còn liên tục buông ra những lời lẽ thô tục, vô cùng khó nghe. Cố Thừa Hiên vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay đang nắm tay tên đó lại càng dùng thêm sức. Ninh Mông khóc một hồi, thấy người phụ nữ đó cứ liên tục ở đó chửi mắng Cố Thừa Hiên mà những người xung quanh đều nhao nhao giúp đỡ hai người kia nhìn về hướng Cố Thừa Hiên chỉ chỉ trỏ trỏ. Cơn tức giận trong cô bùng lên, xông đến trước mặt tên đó tát hắn một cái, sau đó mắng người phụ nữ bên cạnh: “Chồng cô nửa đêm chạy đến giường tôi sờ loạn trên người tôi, cô vẫn còn ở nơi này mà nói giúp anh ta, thật không hiểu đầu óc hai vợ chồng cô bị cái gì?”
Ồn ào trong xe bỗng chốc yên tĩnh trở lại, người phụ nữ kia thì càng lúng túng, mặt lúc đỏ lúc trắng. Trông thấy Ninh Mông cũng là một cô gái xinh xắn, tuổi cũng không qua lớn nhưng vẫn kiêu căng đáp trả: “Cô nói bậy bạ cái gì vậy? Chồng tôi chọc ghẹo cô chỗ nào? Cô đúng là ăn nói bịa đặt mà!”
“Hừ, ăn nói bịa đặt?” Ninh Mông chỉ vào Cố Thừa Hiên nói: “Cô có tin tôi nói anh ấy bẻ gãy cái tay làm loạn của chồng cô không?”
Cố Thừa Hiên dùng sức thêm một chút nữa, tên kia không chịu nổi đau đớn như thế, vội vàng xin tha: “Ai da, đau chết mất, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận, tôi vì thấy cô ấy xinh đẹp quá mà lại thấy quan hệ giữa hai người không tốt lắm, nghĩ là hai người đang cãi nhau nên nhân lúc mọi người đi ngủ….A! Buông ra! Gãy tay tôi mất!”
Nghe thấy tiếng khóc thổn thức, Cố Thừa Hiên hơi dùng sức bẻ tay tên đó về phía sau. Nghe tiếng “rắc rắc” tên đó lập tức hét lên: “Gãy xương rồi!”
Ninh Mông đến bên cạnh Cố Thừa Hiên kéo nhẹ áo anh, ý bảo anh không cần ra tay quá nặng. Người phụ nữ kia lại bước một bước đến trước mặt cô, vung tay tát một cái vào mặt cô. Cố thừa Hiên ở phía sau ôm cô lùi về sau nhưng vẫn chậm một chút. Ninh Mông từ nhỏ tới lớn được người trong Ninh gia coi như bảo bối, người đối với cô nghiêm khắc nhất là Ninh Trí Văn cùng lắm cũng chỉ tức giận cốc đầu cô nói mấy câu thôi. Sống hơn hai mươi năm, Ninh Tiểu Cửu cô chưa bao giờ bị người khác đánh, giờ phút này phải ôm mặt khóc. Cố Thừa Hiên đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên nhìn rồi xoay người lại phái người phụ nữ kia nói: “Nếu cô không phải là phụ nữ thì bây giờ tôi sẽ chặt tay cô! Chồng cô ức hiếp cô ấy, cô vừa tới đã cho cô ấy một cái tát, thật không biết cô được người trong nhà dạy như thế nào?”
Người phụ nữ kia còn đang định tiến lên nói tiếp thì bên cạnh có người đột nhiên lên tiếng: “Đây không phải con gái của thị trưởng Ninh sao? Lần trước tôi xem phỏng vấn nhân viên thị chính đã từng gặp qua.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong xe đều nhìn người phụ nữ đánh cô bằng ánh mắt có chút hả hê. Người phụ nữ đó cũng bị hù dọa, tức giận đá vào người đàn ông còn đang nằm dưới đất kia rồi lúng túng trở về giường của mình. Ninh Mông kéo tay Cố Thừa Hiên đến trước mặt người phụ nữ kia nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cô nhớ cho rõ, chỉ cần cô còn ở thành phố N này một ngày, Ninh Mông tôi sẽ có cách làm cho cô không yên ổn.”
Người phụ nữ đó không dám nhìn cô, cúi đầu, hoàn toàn mất hết khí thế lúc nãy. Cố Thừa Hiên bước tới kéo Ninh Mông trở lại giường rồi dựa vào ánh đèn mờ mờ trên xe ngồi xuống xem vết thương trên mặt cô, thấy mắt cô đỏ đỏ, anh thở dài an ủi: “Bây giờ còn sớm, ngủ một chút đi, tôi ngồi ở đây canh chừng cho được không?”
Ninh Mông không trả lời, quấn lấy chăn, co người lại nằm xuống. Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông bỗng trở nên yếu đuối như vậy thì có chút đau lòng. Suy nghĩ vài phút, cuối cùng bỏ qua lý trí của mình dựa vào cảm tính, dang tay ôm cô để cô dựa vào người mình, lấy chăn đắp lên hai người, chỉ chừa lại một cánh tay của mình ở ngoài, cách lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ về cô để cô chìm vào giấc ngủ giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Đêm nay, họ vốn là hai người xa lạ lại ở trên một chiếc giường truyền hơi ấm cho nhau. Cố Thừa Hiên cảm thấy đêm nay thật khác thường, trong lòng nặng trĩu, cúi đầu nhìn cô gái đang nhắm mắt ngủ say mới tìm được đáp án, thì ra là do cô gái luôn được mọi người xem như bảo bối này. Mà Ninh Mông đêm nay ngủ cũng rất ngon, trong mơ giống như có một chỗ dựa ấm áp, không ngừng cung cấp hơi ấm cho cô, làm cho cô càng muốn lại đến gần hơn.
Trong xe cũng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, tên đàn ông kia cũng đã bò dậy trở về giường của mình. Tất cả lại giống như không xảy ra chuyện gì, lái xe cũng tắt đèn, tiếp tục lái xe. Bóng tối bao trùm cả xe, lâu lâu lại có một chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, rồi sau đó lại là bóng đem bao phủ.