Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 42: Chương 42: Khốn kiếp




Hai người tách ra thì đã không thở nổi, khi hôn mãnh liệt Cố Thừa Hiên có chút không thể khống chế được mà đưa tay vào trong quần áo Ninh Mông, lúc này vẫn còn tham lam vuốt ve hai khối mềm mềm trước ngực cô, thân thể khó nhịn mà liếm liếm cô, hô hấp cũng trở nên vẩn đục: “Tiểu Cửu, em, chúng ta…..Có được hay không?”

Ban ngày ban mặt, da mặt Ninh Mông lại mỏng, đời nào đồng ý để bị chi phối, đè lại bàn tay đang làm loạn của anh, giọng nói có chút run rẩy: “Không được, em còn phải làm cơm mà.”

Cố Thừa Hiên có chút không cam lòng mà đuổi theo đôi môi đang tránh né của cô, hung hăng cắn một cái mới buồn bực mà buông cô ra. Ninh Mông khẽ cười, có chút lấy lòng kéo kéo cánh tay anh, cười làm nũng: “Được rồi, vừa mới về liền bày bộ mặt thối ra cho em xem…..Nhanh đi rửa tay đi, em mang canh ra trước, anh uống trước vài ngụm đi.”

Cố Thừa Hiên cũng cười, nghe lời đi rửa tay, giống như một tân binh ngồi ngay ngắn ở bàn đợi Ninh Mông mang nước canh lên.

Một chén miến dưa chua màu sắc cũng không tệ đặt trước mặt, Ninh Mông tràn đầy mong chờ nói với anh: “Lần đầu tiên em làm món này, nhưng mà dựa theo cách làm của chị dâu, nhưng em vẫn có tham khảo sách nấu ăn ở chỗ lão Vương, anh nếm thử đi.”

Cố Thừa Hiên nhìn thấy vẻ mặt tỏa sáng nhìn mình, hé miệng cười, múc lấy nửa bát, không nói hai lời uống một ngụm rất lớn. Vừa vào miệng, động tác liền dừng lại. Không nói trước là nước canh rất nóng đến dị thường, thậm chí nửa chén canh kia đều là dầu.

“Không uống được à?” Ninh Mông ủ rũ, ánh sáng trên mặt cũng biến mất một nửa, lại giống như vô cùng tức giận, lấy tạp dề ra, trực tiếp ngồi xuống, tức giận nói, “Em không làm nữa, từ mười giờ em đã bắt đầu làm cơm trưa, làm thế nào mà cái gì cũng không được vậy chứ?! Em sẽ không bao giờ làm cơm nữa!”

Cố Thừa Hiên khẽ chớp lông mi, cứng rắn ép buộc mình phải nuốt xuống nước canh nóng bỏng kia, vừa xuống bụng, liền có cảm giác trái tim cũng bị đau vì bỏng. Bên trong lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đến quặn người, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ bình thản, thậm chí giọng nói còn mang chút tán thưởng: “Không tồi, so với lần trước thì tốt hơn nhiều.”

Ninh Mông hưng phấn mà hét to một tiếng ‘YES’, lại ngây ngất chạy vào phòng bếp. Cố Thừa Hiên ngồi bên cạnh bàn lúc bấy giờ mới dám mở miệng hít lấy không khí, xuy xuy hai tiếng, thở dài, dùng thìa vớt đi lớp dầu thật dày trong bát nước canh đi, sau đó ra vẻ như không có việc gì múc thêm một chén canh, vẻ mặt đau khổ mà nuốt xuống.

Khi Ninh Mông đem đồ ăn đặt lên bàn, nhìn thấy chén canh trống rỗng, nhìn mấy cọng miến còn lại trong bát rồi lại nhìn sang Cố Thừa Hiên, mở to hai mắt, khó tin nhìn anh: “Anh uống hết rồi sao?”

“A,” Cố Thừa Hiên sờ sờ vào cái bụng đã căng lên trả lời, “Cũng không tệ lắm, nên anh đã uống hết rồi.”

“Cũng không chừa cho em một chút.” Ninh Mông tùy ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ chỉ muốn đứng tại chỗ xoay ba vòng, còn gì vui bằng khi có người khen mình vì anh sau khi rửa tay lại còn uống hết nước canh – thành quả khiến mình thỏa mãn chứ?

“Nếu là em làm cho anh, tại sao anh lại phải để dành cho em?” Cố Thừa Hiên trêu cô.

“Keo kiệt!” Ninh Mông bĩu môi đặt đồ ăn trước mặt anh, bất mãn nói, “Ăn đi, nếu là làm cho anh, thì anh phãi ăn hết đó!”

Cố Thừa Hiên cúi đầu im lặng một hồi, lại ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười: “Anh cũng đang có ý này.”

Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Ninh Mông, giống như gà mẹ bảo vệ thức ăn, đem tất cả chén đĩa đến trước mặt mình, một miệng ăn cơm, một miệng dùng thức ăn.

Ninh Mông nhìn bộ dạng của anh có chút buồn cười, nhưng vẫn không nói gì thêm, chí ngồi một bên chống má nhìn nhất cửa nhất động của anh, trong lòng vô cùng hài lòng và cũng rất ngọt ngào. Người đàn ông không có chút lãng mạn nào, lại còn là người có chút thô, một vài hành động tùy tiện như vậy cũng khiến trong lòng cô cảm động, cảm xúc nhàn nhạt nhưng lại khiến cô vui sướng dị thường, đôi lúc lại có ý nghĩ muốn đem anh cột lại bên mình….

“Chao ôi, anh ăn hết thật rồi sao? Còn em thì sao đây? Em còn chưa ăn mà….” Ninh Mông nhìn trên bàn ăn hỗn loạn, nghi ngờ mấy ngày nay anh đã không được ăn cơm.

“Đến căn tin thôi.” Cố Thừa Hiên nhíu nhíu mày, đưa tay không để lại dấu vết đè lên dạ dày, “Vừa lúc anh có chút việc, trước tiên anh đưa em đến căn tin.”

“Chưa từng thấy loại người nào như anh, ở nhà làm đồ ăn cho ăn rồi một cước đá văng đi.” Ninh Mông bất mãn mà đấm anh hai cái, có chút tức giận trở về phòng ngủ thay quần áo, cũng không để ý đến Cố Thừa Hiên, lập tức ra khỏi cửa đi đến căn tin.

Cố Thừa Hiên cũng không để ý đến, giống như không nhìn thấy dáng vẻ thở phì phì của cô, chậm rãi đi sau lưng cô, đưa người đến căn tin, lại giúp cô lấy những món ăn mà cô thích, sau khi nói một tiếng, liền vội vàng đi ra ngoài. Nhưng không đi đến văn phòng, mà là đến phòng y tế.

“A!” Quân y trẻ tuổi tại phòng y tế vô cùng sợ hãi khi thấy có sĩ quan trẻ tuổi nghiêm túc xuất hiện tại cửa phòng, sau đó liền khẩn trương hỏi thăm, “Trung đội Cố, có chỗ nào không thoải mái sao? Lần này huấn luyện bị thương sao?”

Cố Thừa Hiên có chút mất tự nhiên quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là dạ dày có chút đau, xem có thuốc gì giúp giảm đau hay không?”

“A?” Người quân y kia nâng kính mắt, trên mắt có chút xấu hổ, “Là do thời gian dài ăn uống không đều đặn sao? Có muốn đến bệnh viện soi dạ dày không?

“Không cần, chắc là do ăn no quá.” Cố Thừa Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ, nguyên nhân là do đau bao tử, cả khuôn mặt tuy là bình thường nhưng vẫn có chút tái nhợt.

“Vậy hay là kiểm tra một chút đi, tôi lo là bị viêm dạ dày…..” Người quân y chưa nói xong, liền kinh ngạc nhìn phía sau lưng Cố Thừa Hiên.

Anh theo bản năng quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Ninh Mông đang cắn môi nhìn mình. Anh thở dài, kéo cô qua: “Tại sao lại tìm được chỗ này? Ăn cơm xong rồi hả?”

Trong lòng Ninh Mông vô cùng hỗn loạn, rất khó chịu, vốn là cô đã chú ý đến cách đi của anh đã có chút không đúng, ngày thường thì sống lưng luôn thẳng tắp nhưng hôm nay lại hơi cong cong, bàn tay cũng thường chạm đến dạ dày, đôi khi lại dừng lại ấn một cái, rất nhanh lại dời đi. Cô thấy trên trên trán anh lấm tấm mồ hôi nên cũng không yên tâm, vội vàng ăn mấy miếng cơm, lại nghe thấy có người gọi cô, nói rằng thấy Cố Thừa Hiên đi đến phòng y tế, sợ rằng bị thương trong lúc huấn luyện, để cô nhanh chóng đi xem thử.

Kết quả là tại cửa phòng y tế cô lại nghe được đoạn đối thoại như vậy. Không phải là không có chút cảm động, nhưng mà, tức giận càng ngày càng tăng thêm. Cô nháy mắt hai lần, cố gắng không chảy nước mắt. Cố chấp đứng ở đó, Cố Thừa Hiên biết là cô đã nghe thấy lời vừa nói, cũng biết là cô tức giận, nhưng mà anh cũng không nỡ để cô thất vọng khi đã làm một bàn lớn thức ăn như vậy.

“Em đi về trước chờ anh, anh lập tức trở về.” Cố Thừa Hiên nhìn thoáng qua người quân y đang tò mò nhìn hai người, đột nhiên có chút đau đầu.

“Trở về?” Ninh Mông cảm thấy khó thở, vừa nghe thấy giọng nói bình thản như vậy càng khiến cô cảm thấy khổ sở, mới mở miệng ra nước mắt liền rơi xuống, “Cố Thừa Hiên! Anh thật là khốn khiếp! Ăn không ngon sao không nói ra? Có phải anh bị câm hay không? Hay nói là anh không có đầu óc, không có vị giác hả? Tại sao anh có thể đáng ghét như vậy hả? Cố Thừa Hiên, em thực sự rất ghét anh! Anh khốn kiếp!”

Cố Thừa Hiên vẫn không nói gì, đợi cho cô phát tiết xong, tựa vào khung cửa khóc đến kịch liệt, anh mới đi qua kéo lấy cô: “Đừng khóc, về sau anh sẽ không như vậy nữa.”

Binh lính nghe thấy náo nhiệt liền chạy đến xem, lúc này ngoài phòng y tế nho nhỏ chứa đầy người, lời Cố Thừa Hiên vừa nói xong, một đám người vốn ầm ỹ liền yên tĩnh. Tuy Cố Thừa Hiên không nói ra lời quá thân mật, chỉ là một câu khuyên giải an ủi thông thường nhưng cũng khiến cho bọn họ kinh sợ. Thiếu tá Cố luôn luôn không nói không cười lại nói lời dịu dàng với một phụ nữ!

“Cố Thừa Hiên, có phải anh nghĩ rằng mình chết đi để cho em làm quả phụ có phải không? Em nói cho anh biết, anh đừng có mơ!” Ninh Mông không thèm để ý đến người xung quanh bàn luận, lấy mu bàn tay chùi nước mắt nước mũi, tiếp tục mắng, “Anh là tên ngu dốt! Ngu ngốc! Đần độn! Miệng của anh chỉ dùng để ăn cơm thôi hả?!”

“Được rồi, Tiểu Cửu,” Cố Thừa Hiên nhịn đau ra sức kéo cô đi ra ngoài, “Trước tiên chúng ta đi về nha….Đừng có khóc nữa được không?”

Ninh Mông lại đẩy anh ra, đi vào phòng y tế, nghẹn ngào hỏi người quân y đã sớm ngây ngốc: “Trước tiên có thể cho anh ấy một ít thuốc được không? Anh ấy đau như vậy cũng không phải cách hay.”

“A….,” Người quân y phục hồi lại tinh thần, khẩn trương đi tìm thuốc, “Chị dâu, uống hết thuốc thì không tốt, tốt hơn là đến bệnh viện lục quân xem thử, nếu thật sự là viêm dạ dày thì rất nghiêm trọng rồi.”

Ninh Mông hít hít cái mũi, gật gật đầu, lại hỏi Cố Thừa Hiên: “Anh còn triệu chứng gì nữa không? Cụ thể như thế nào, nói rõ ràng cho bác sĩ đi!”

“Thật sự là anh không có chuyện gì,” Cố Thừa Hiên bước đến, nhìn như thoải mái mà nói, “Chỉ là hai ngày trước bởi vì huấn luyện nên không ăn cái gì, vừa mới trở về nhất thời không khống chế được, ăn quá nhanh quá nhiều, dạ dày không chịu nổi, nên có chút đau.”

Ninh Mông vừa nghe, nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống: “Đau chết anh đi! Trước đó anh chưa ăn gì, không biết đường nói với em à? Em cho anh ăn, anh liền ăn vậy hả? Những việc khác không thấy nhưng việc này sao anh lại nghe lời vậy hả?!”

Trong chốc lát Cố Thừa Hiên không biết nói gì, ngoan ngoãn đứng một bên mà nghe, nhìn Ninh Mông cầm lấy thuốc từ tay quân y, cẩn thận nghe dặn dò rồi mới rời đi.

Hai người chân trước vừa rời đi, bên trong phòng y tế liền nổ oanh một cái.

…….Bình thường đều thấy chị dâu dịu dàng vậy mà? Tại sao lúc nãy lại khủng bố như vậy chứ?

…….Lạ nhất không phải là chuyện này, vừa rồi cậu không thấy vẻ mặt của Trung đội Cố sao?

…….Còn lạ ở chỗ này nữa? Tôi chưa từng thấy anh ấy dịu dàng như vậy nha.

…….Đúng là, ngày thường Đại đội trưởng rống với anh ấy, anh ấy đều bình tĩnh, vừa rồi chị dâu vừa khóc vừa lớn tiếng mắng, anh ấy liền dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ…..Xem ra có vợ rồi thì không giống nhau nha!

Ninh Mông vừa vào đến cửa thì không thèm nói chuyện với anh, một mực yên lặng đi nấu nước, sau đó chia liều lượng thuốc, đưa đến trước mặt Cố Thừa Hiên.

“Tiểu Cửu,” Cố Thừa Hiên lôi kéo tay cô nhất định không thả, giống như hạng vô lại dùng lực khống chế không cho cô đi, “Em không nên tức giận, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

“Ngoài ý muốn?” Âm thanh của Ninh Mông tăng thêm vài phần, “Vậy anh nói cho em biết cái gì là không ngoài ý muốn? Anh lại không thương tiếc cho bản thân mình, làm sao mà em yên tâm được?”

“Em đừng khóc…..Đừng khóc, xấu lắm……” Cố Thừa Hiên vừa thấy cô lại muốn rơi nước mắt, trong lòng liền khẩn trương, không ngừng nhận hết sai lầm về mình, “Là anh không tốt, anh sai rồi, anh giải thích được không? Em đừng để bản thân tức giận mà…..”

“Tại sao anh lại ngốc như vậy hả?” Ninh Mông cũng biết anh vì ăn những món ăn này, “Không thể ăn, thì anh nói với em, em cũng không phải là người không có lý lẽ.”

Cố Thừa Hiên thương tiếc mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy bẩn thỉu của cô sau khi khóc, như chính mình đối xử với bảo bối trân quý: “Đúng là anh không muốn em khó chịu, anh biết, việc anh đi huấn luyện, em rất khó chịu, tuy là anh không biết nguyên nhân tại sao, nhưng mà ngày đó dáng vẻ em khóc đến thương tâm, anh cũng đã suy nghĩ, từ trong lòng cho đến đáy lòng đều đã đau đến mức không thể chịu nổi rồi.”

Ninh Mông nhất thời sửng sốt, rất lâu sau, mới tìm đến bàn tay to thô ráp của anh nói: “Em sẽ kể cho anh nghe chuyện của chú nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.