Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 28: Chương 28: Mê Hoặc




Ninh Mông dọc đường đi đều buồn ngủ, một bên lái xe tiểu Vương nhìn cô ngã trái ngã phải, bộ dạng ngủ gà ngủ gật, liền trên ghẹo nói: “Chị dâu, dù sao hôm nay cũng sẽ thấy trung đội trưởng, chị làm gì nóng vội đến vậy? Tối hôm qua hưng phấn đến mức không ngủ được sao?”.

Ninh Mông ném qua cái nhìn xem thường, chỉnh sửa lại tư thế, lại càng thoải mái mà ngủ tiếp: “Lái xe nên chú ý đến tình hình giao thong trước mắt, không nên tùy tiện mà nói chuyện phiếm. Không cẩn thận khi về tôi sẽ nói Cố Thừa Hiên phạt cậu!”

Tiểu Vương bĩu môi, đem chú ý dồn vào con đường trước mắt.

Xe tới chân núi, từ thật xa Ninh Mông đã thấy được bóng dáng quen thuộc kia, miệng không tự chủ mà mỉm cười. Cố Thừa Hiên luôn luôn nhạy bén, cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu cười nhìn lại. Ninh Mông ở thời khắc ánh mắt hai người giao nhau, đột nhiên cảm thấy tim mình đập hỗn loạn cả lên.

“Xuống….” Trở lại thời điểm, Cố Thừa Hiên đã đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra, đưa tay về phía cô. “ Muốn một mình đi trở về sao?”.

Ninh Mông cười với anh, lòng bàn tay vỗ một cái, cố làm ra vẻ tức giận nói: “Làm gì? Anh đúng là ác a?”

“Không dám!” Cố Thừa Hiên cười một tiếng, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cửa xe, nói: “Vợ, mau lên đây, đi đường chắc mệt chết rồi…..”.

“Tính tình!” Ninh Mông ngoài miêng mặc dù mắng, nhưng đúng như lời anh nói cô mệt chết đi được; nên trong nháy mắt liền nhào tới trên lưng của anh.

Cố Thừa Hiên cõng cô đứng dậy, giả vờ suy nghĩ, nói: “Uhm…không tệ, tăng lên mấy cân rồi!”

Ninh Mông tính trừng phạt anh bằng cách tăng lực nắm thật chặt khi vòng tay trên cổ anh, uy hiếp nói: “Em cho anh biết a, em là cố tình ăn cho mập, đặc biệt là để đè chết anh!”.

Cố Thừa Hiên cười nhẹ, không nói gì, cõng cô trở về quân doanh.

Vừa đến cổng quân doanh, Ninh Mông liền nghe một trận cười vang, sau đó là Cố Thừa Hiên tức giận quát: “ Cút ngay trở về. Đứng đây đợi tiền từ trên trời rơi xuống sao?”.

Ninh Mông tò mò xoay đầu nhìn, chỉ thấy một đám binh lính trẻ tuổi đứng ở trước cửa quân doanh nhìn cảnh cô mệt đến mức nằm trên lưng Cố Thừa Hiên mất hình tượng mà cười khúc khích. Cố Thừa Hiên nhìn đám tiểu tử vẻ mặt mờ ám đối diện kia thì đột nhiên đau đầu, trở tay đánh một cái vào mông Ninh Mông, cảnh cáo nói: “Không được cười! Cẩn thận không anh làm cho em té xuống bây giờ!”.

Sức tay của Cố Thừa Hiên rất lớn, ngay chính bản thân Cố Thừa Hiên cũng biết là cái đánh vừa rồi không dùng bao nhiêu lực, nhưng Ninh Mông lại đau đến gào khóc kêu lên: “ Anh làm gì mà dùng sức như vậy a? bạo hành a? Té thì té, dù sao em cũng đã đến nơi muốn đến!”.

Cô như vậy mà gào lên, những người khác hi hi ha ha hắc hắc cười : “ Trung đội trưởng, người không biết là phải thương hoa tiếc ngọc sao? Sao lại chọc giận chị dâu như vậy?......Ha ha ha ha ha………….”.

Cố Thừa Hiên tức đến khó thở, vẫn cõng cô trên lưng, liền xông tới hướng ồn ào mà đá một cước. Người sau bị đá một cước vẫn cười hì hì nhìn Ninh Mông. Ninh Mông biết Cố Thừa Hiên dùng sức, đoán chừng một cước này không phải là nhẹ nên giãy giụa trượt từ trên lưng Cố Thừa Hiên xuống, đi đến trước mặt người bị đá kia mà hiền hòa cười nói: “ Không cần để ý. Anh ấy chính là hung dữ như vậy!!”.

Cố Thừa Hiên nghe Ninh Mông nói xong thì tức đến thiếu chút nữa là hộc máu, những người khác nghe xong thì lại ôm bụng cười nghiêng ngả. Ninh Mông rụt cổ đi về đứng bên cạnh Cố Thừa Hiên, thấy anh nhướn đôi mày kiếm lên nhìn mình thì hoảng sợ, ngượng ngùng cười cười giải thích mà nói: “Đây chẳng phải là sợ họ tạo phản sao?.....................Trường hợp thích hợp thì nên dùng chính sách dụ dỗ……………”.

“Tạo phản?” Cố Thừa Hiên lên giọng, ánh mắt quét qua đám người náo nhiệt kia. “Hôm nay có phải là luyện tập chưa đủ?”.

Lời nói vừa nói ra, lập tức đám người kia liền tản ra và biến đi. Trước khi đi còn không quên nhìn Cố Thừa Hiên cùng Ninh Mông mà nháy mắt ra hiệu. Ninh Mông phủi phủi bụi trên quần áo, hi vọng có thể dời đi sự chú ý của Cố Thừa Hiên, liền đảo mắt nhìn xung quanh: “Nơi này và lần trước không có gì thay đổi?”.

“Em cho rằng ở đây là công trình kiến trúc sao?” Cố Thừa Hiên tức giận kéo cô đi vào bên trong.

Ninh Mông ở phía sau bĩu môi, biết rằng anh vẫn nhớ đến chuyện vừa rồi nên cũng không dám nói nhiều, chỉ là ở trong lòng nói thầm hai câu, đồng thời bước nhanh đi theo anh.

Cố Thừa Hiên trước đó đã xin được cấp phòng, nên nhanh chóng kéo cô về ký túc xá, đem cất hành lý, rồi rót cho cô ly nước đặt trên bàn trà, mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Ninh Mông ngước nhìn thấy anh gác chân trên bàn thì trong lòng không thoải mái liền bắt bẻ: “Sống sạch sẽ một chút không được sao?”.

Cố Thừa Hiên nhún vai, thờ ơ buông chân xuống, ngồi ngay ngắn lại, thấy cô cau mày mới mở miệng: “Cái kia…. Trưa nay chúng ta ăn ở nhà. Em chuẩn bị một chút. Anh muốn kiểm tra trình độ nấu nướng của em.”

Ninh Mông thoáng chốc khẩn trương đứng lên, ở trước mặt anh lại không dám nói thẳng, chỉ là lắp bắp hỏi: “Hôm nay đi căn tin ăn được không a?”

“Hả?”

“Em thật sự nhớ món ăn cay Tứ Xuyên mà bác Vương làm….Ở nhà mỗi lần nghĩ đến đều thèm đến không ngủ được………..”

“Dù sao em cũng là theo quân, lúc đó em muốn ăn bao nhiêu, anh đều có thể nói bác Vương làm cho em ăn…………Còn hôm nay chúng ta ăn ở nhà”. Cố Thừa Hiên trả lời dứt khoát, cô cũng không biết nói gì hơn.

Nghỉ ngơi một lát, đến giờ làm cơm, Ninh Mông mới chầm chậm di chuyển đến ban công – nơi Cố Thừa Hiên đang ngồi đọc sách hỏi: “ Món ăn….Anh là muốn ăn bò hầm tiêu hay là gà hầm nấm hương? Hay là muốn ăn canh thịt bò, canh sườn hay canh tóc tiên?”.

Cố Thừa Hiên nhíu mày, có chút giật mình mà hỏi: “Nhiều như vậy? Vậy em cứ tùy ý nấu vài món em thích, không cần phải phức tạp quá”.

“Tốt”. Ninh Mông nhận lệnh thì dời bước trở về phòng ngủ, mang theo một cái túi vào bếp.

Nửa tiếng sau, Cố Thừa Hiên nghe Ninh Mông gọi mình liền để sách xuống bước vào bếp. Trên bàn ăn bày ra ba hộp mì ăn liền, Ninh Mông còn chỉ vào từng hộp mà giới thiệu với anh: “ Bò hầm tiêu…..Gà hầm nấm hương………….Còn có sườn non hầm nữa….. Anh chọn món mà mình thích trước đi, hắc hắc, anh chọn xong thì đến lượt em”.

“Đây là cơm trưa em làm?” Cố Thừa Hiên khóe miệng co giật, nhìn tới trước tạp dề cô đang mặc.

“Không đủ?” Ninh Mông nhíu mày nói: “Không sao em còn chuẩn bị cho anh hai hộp. Nếu không đủ thì nói…..em sẽ làm them bánh trôi…”.

Cố Thừa Hiên mặc đầy vạch đen, tức giận đến mức muốn đánh người. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì không nỡ xuống tay, chỉ có thể hung dữ nói: “Ninh Tiểu Cửu, em thật xem lời tôi nói không ra gì? Tôi nói em cố gắng học nấu cơm cho tốt, em liền đem mấy món đồ hộp này đến để đối phó với tôi”.

Ninh Mông thấy anh tức giận thì chột dạ muốn trốn, nhưng ý thức đang ở trên địa bàn của anh, lặng lẽ bước ra một bước rồi rụt trở về. Nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, giả bộ đáng thương nói: “ Em thật sự là một nội trợ ngu ngốc a….Học một tuần, cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể nấu nước sôi. Anh cũng không thể nào bắt em- một người hai mươi mấy năm không biết nấu ăn trong vòng một tuần có thể thành đầu bếp lão luyện được? Em từ từ học có được không?”

Cố Thừa HIên thấycô như vậy, rất là bất đắc dĩ, nhưng cảm thấy những lời cô nói không phải là không có lý. Liền đứng lên mang ba hộp mì đổ vào nhà vệ sinh, sau đó kéo tay cô chạy về căn tin.

Ăn cơm xong, Ninh Mông muốn trở về ký túc xá để ngủ trưa một lát. Ai ngờ mới bước chân vào phòng, liền nghe Cố thiếu tá chất vấn: “ Tài liệu em mang đến để ở đâu?”.

“Cố Thừa Hiên………….Em thật sự nghi ngờ anh có phải đã lên kế hoạch chuẩn bị cho mọi hoạt động của ngày hôm nay? Ninh Mông vươn người lấy ba lô vừa nói.

“Anh có nói là không chuẩn bị sao?”

Ninh Mông đẩy ra hai xấp tài liệu đặt trước mặt hắn: “Lão gia ngài từ từ xem, em đi ngủ đây. Hữu ý xin nhắc nhở ngài một chút, trong lúc xem có lẽ không nên ăn hay uống bất cứ thứ gì, vì có thể sẽ lãng phí…..”

Cố Thừa Hiên nhìn bóng lưng của cô mà lắc đầu, xé mở lớp báo chí bao xung quanh, tùy ý lật xem trước sau hai mặt món đồ. Trên bìa mặt ngoại văn nhìn không hiểu, tùy ý lấy hai cái đặt vào DVD, sợ đánh thức Ninh Mông liền chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất.

Sau mười mấy phút, những tiếng rên rỉ bên trong, Cố Thừa Hiên hai tay run run nhấn nút dừng, thân thể ở nơi nào đó không bị khống chế ấm lên, ngay cả khi anh hô hấp cũng đau đớn đứng lên. Hít một hơi sâu, đi vào phòng ngủ, ngắm khuôn mặt lúc ngủ của Ninh Mông không tiếng động mà nở nụ cười.

Thở dài một hơi, anh đưa ngón tay có nhiều vết chai vuốt khuôn mặt nhẵn mịn của cô: “Tính tình giống như trẻ con, sao lại xem thể loại này?”

Hình như cảm thấy anh chạm đến, trong giấc ngủ say cô cau mày ai oán một tiếng, không thoải mái, trở người ngủ. Cố Thừa Hiên nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, lại nhớ đến đêm tân hôn hôm đó, hơi thở hai người gần sát nhau, lau sung cướp cò, cười cười, cởi bỏ quân trang của mình, chui vào chăn, ôm cô cùng nhau ngủ trưa

Ninh Mông ngủ dậy lúc ba giờ chiều, cổ cứng ngắc đau nhức, vặn vẹo uốn éo mới phát hiện là gối đầu trên cánh tay của anh. Cô không dám tin, nhắm chặt mắt, đưa tay về phía sau sờ xoạng, phía sau đúng là một thân thể nóng bỏng. Giọng Cố Thừa Hiên trầm thấp mê hoặc vang lên phía sau tai cô: “ Không nên lộn xộn, cẩn thận anh khống chế không được.”

Ninh Mông có chút xấu hổ xoay người: “Xem xong rồi ah?”

“Ừ” Cố Thừa Hiên vẫn nhắm mắt như cũ, dùng sức kéo cô vào lòng nói: “Sau này không nên xem nữa, có biết không?”

“Nha”. Ninh Mông ngoan ngoãn đồng ý, trợn tròn mắt chơi một lát, vẫn cảm thấy nhàm chán, liền bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.

“Làm gì?” Cố Thừa Hiên mới vừa ngủ thiếp đi thì cô như một con cá nhỏ, không an phận cứ chạm vào thân thể anh, khiến cho thân thể anh càng lúc càng nóng, trong lòng phiền não lo lắng.

“Em không ngủ được…..Anh để cho em đứng lên đi…..” Ninh Mông nghe giọng của hắn không tốt, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng kháng nghị.

“Không ngủ được?” Cố Thừa Hiên nhìn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm, khiến cho cô toàn thân nổi da gà, đang chuẩn bị nhận lỗi, thì nghe anh mở miệng, trong lời nói mất đi tính nghiêm túc, lại mang theo chút lưu manh: “Nếu không ngủ được, như vậy…..Chúng ta có thể làm việc để giúp em dễ ngủ!”.

Vừa dứt lời, Ninh Mông cảm thấy một sức lực không buông tha kéo cô nằm nghiêng lại, sau đó là hơi thở của Cố Thừa Hiên ùn ùn kéo đến. Nụ hôn của anh cơ hồ là gặm cắn vô thức trên môi cô, có đau một chút, cô kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy anh say mê nhắm nghiền hai mắt. Cô dường như bị mê hoặc, liền bắt chước anh mà nhắm nghiền hai mắt lại.

Lưỡi của anh linh hoạt thoải mái mà khơi gợi môi cô mở ra, tiến quân thần tốc…. Cô mới đầu là bị động, nhưng nụ hôn của anh, hơi thở nóng bỏng của anh đã lay động được sự nhiệt tình của cô. Dần dần, cô vòng tay ôm lấy eo của anh, anh hơi ngẩn người, sau đó là càng mạnh mẽ chiếm đoạt.

Bàn tay to của anh chui vào trong quần áo của cô, dọc theo đường cong trên eo cô mà đi lên trên, hôn đã tạm dừng, quấn quit môi lưỡi tách ra, thở gấp. Cố Thừa Hiên bởi vì huấn luyện lâu năm ở bộ đội, phải dầm mưa dãi nắng nên khuôn mặt có chút thô ráp; lại cọ cọ vào gò má trắng nõn mịn màng của Tiểu Cửu, âm thanh trầm thấp, mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng: “Tiểu Cửu…..Cho anh có được hay không? Anh muốn….”.

“Lần trước…..”.

Anh lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô về thất bại của đêm tân hôn trước đó, bảo đảm nói: “Anh hôm nay đã xem tài liệu em mang đến…..Hơn nữa hiện tại anh đều thấy rõ…..”

Tiểu Cửu cười khẽ, cam chịu gật đầu. Cố Thừa Hiên nhận được sự đồng ý của cô, thì nhanh chóng cởi bỏ vật cản trên người cô xuống, nắm lấy dục vọng của mình đi đến lối vào đã ướt át của cô. Nơi đó chảy ra chất lỏng lạnh lẽo, có một ít dính vào vật khổng lồ của anh. Anh ở bên tai cô ác liệt nói: “Mặc dù lúc trưa không có xem bao nhiêu, nhưng anh dù sao cũng là đàn ông, ở phương diện này thì trình độ tiếp thu rất nhanh”.

Ninh Mông đã sớm không còn năng lực suy nghĩ, chỉ kịch liệt thở gấp, ở dưới thân thể của anh lắc lắc khó chịu, sâu trong thân thể có cảm giác trống rỗng, chỉ hi vọng có vật gì có thể lắp đầy. Sự thật chứng minh, phụ nữ là không nên trêu chọc. Giờ khắc này dáng vẻ Tiểu Cửu khéo léo, khuốn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt rối loạn nhìn trần nhà. Cố Thừa Hiên thấy dáng vẻ ấy thì miệng đắng lưỡi khô, liền chủ động xâm nhập vào trong thân thể của cô. Bởi vì là lần đầu tiên, nên đau đớn là điều khó tránh khỏi. Khi anh vừa tiến vào thì Ninh Mông trong nháy mắt cảm thấy ở phía dưới cơ thể bị xé rách, miệng mở rộng để thở, đôi chân trắng noãn ở bên hông anh loạn xạ đạp.

“Đau!” Ninh Mông giơ cánh tay đã hết sức lên chụp lấy tay anh, “Em không muốn làm nữa, đau chết!”.

Cố Thừa Hiên đầu đầy mồ hôi nhỏ xuống cơ thể cô. Thân bị nơi ấm áp mềm mại của cô bao bọc kỹ càng sinh ra cảm giác thích thú sâu đến tận xương tủy, trong thân thể từng tế bào đều đang kêu gào muốn tiếp tục, muốn càng nhiều. Nhưng là, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy nước mắt, trong lòng không nỡ, không thể không ngừng lại.

“Đau lắm sao….Thật xin lỗi….” Cô Thừa Hiên chân tay luống cuống dụ dỗ, “ Anh lập tức đi ra……Sẽ không đau nữa……Em đừng khóc nữa….”

Anh vừa rút ra một ít, cô càng cảm thấy đau, nên lập tức ôm hông của anh đè lại nói: “Đừng cử động, em đau!”.

Thật ra thì, Cố Thừa Hiên cũng muốn nói “Anh cũng đau”, nhưng cuối cùng chỉ là nhỏ giọt mồ hôi gật đầu chấp nhận, ôm cô vào lòng , không làm gì hết. Mấy phút sau, Ninh Mông bớt đau một chút, lấy tay đè gáy của anh xuống nói nhỏ vào bên tai, trong giọng nói mang theo giận dỗi: “KHông phải là anh đã học sao? Làm sao lại còn đau đến như vậy?”

Cố Thừa Hiên cười khổ, tay trái đỡ mặt của cô, tay phải thì đùa giỡn mái tóc dài, bất đắc dĩ nói: “Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau”.

“Vậy anh có phải là đang chịu đựng rất khó khăn?” Ninh Mông giương đôi mắt hỏi hắn.

“Đúng vậy….” Cố Thừa Hiên trả lời có chút mơ hồ.

“Ách…..” Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên mồ hôi đầy người, thì đỏ mặt nói nhỏ: “Thật ra thì….Em nghe người ta nói, làm nhiều sẽ liền hết đau, hay anh…..”

Ninh Mông chưa kịp nói hết câu, Cố Thừa Hiên lại lần nữa di chuyển…..Lại tiến vào mấy phân. Cô đau đến cau mày, hướng anh kêu lên: “Anh sao không có kiên nhẫn, để em nói hết rồi chầm chậm tiến vào?”

“Thật xin lỗi….Không nhịn được…..” Cố Thừa Hiên chỉ đơn giản trả lời mấy chữ, sau đó nắm chặt hông của cô mà cuồng nhiệt ra vào. Trong lúc anh nghiêng mặt hôn môi cô, ăn nó ở trong miệng. Hay là khi đôi môi di chuyển đến trước ngực của cô, ngậm hai đóa hoa anh đào đỏ trêu chọc, đùa giỡn.

Ninh Mông đau đến không diễn tả được, dần dần, lại sinh ra cảm giác. Khi tiếng rên rỉ đầu tiên thoát ra khỏi cổ họng thì hai người đã không còn bị lý trí khống chế, tiếng thở dốc liên tiếp, tiếng rên rỉ dây dưa.

Cuối cùng một cái đợt sóng gầm thét đến thì Ninh Mông chỉ cảm thấy chỗ gắn kết của hai người tê dại, thân thể cô run rẩy đón nhận dòng chất lỏng nóng bỏng kia. Mà Cố Thừa Hiên lưng căng cứng, trong cổ phát ra một tiếng gầm nhẹ, cảm nhận được giống như có vật gì từ cơ thể của mình bắn ra ngoài, chỗ mềm mại của cô co rút, làm cho anh cảm thấy mình hình như đang ở Thiên Đường……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.