Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 30: Chương 30: Náo động phòng




Mọi người không có thời cơ, cũng không dám tiến đến chuốc rượu, Cố Thừa Hiên luôn đứng trước Ninh Mông để bảo vệ, ai tiến đến cũng bị khuôn mặt âm trầm của anh mà hoảng sợ, đành phải thôi. Vừa nghĩ đến sau tiệc rượu là tiết mục náo động phòng, thì tinh thần ai cũng phấn chấn, nghỉ ngơi để dưỡng sức, nhiều trò hay đang đợi đôi vợ chồng mới cưới này.

Ninh Mông cả tối đều không có tâm trạng để ăn cơm, vừa nghĩ đến một lát nữa bị náo động phòng thì liền đau đầu. Trước kia khi chưa kết hôn, cô rất thích xem người ta náo động phòng, luôn nghe nói trò này có chút lãng mạn cũng có chút bạo lực, vốn không phải là người tốt nên cô đối với cái thể loại náo nhiệt này luôn bị kích động muốn nhào đến. Giờ thì tốt rồi, lần này, cô trở thành nhân vật chính, đúng là “gặp báo ứng” rồi.

Cố Thừa Hiên vẫn còn bình tĩnh, ít nhất là so với Ninh Mông. Chỉ là nghiêng đầu thấy đám tiểu tử kia vùi đầu nhanh chóng ăn cơm, cùng với ánh mắt vừa gian xảo vừa có chút háo hức trước cuộc vui thì cảm thấy nhức đầu.

Dịch đại đội trưởng thấy Cố Thừa Hiên và Ninh Mông không có tâm trạng ăn uống, liền bắt đầu nhiệt tình nói mọi người đem đôi tân lang tân nương này về ký túc xá để chuẩn bị cuộc vui. Dọc đường đi, Ninh Mông khẩn trương kéo tay Cố Thừa Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh đoán xem một lúc mà nhiều người như vậy đến náo động phòng, sẽ có hậu quả gì xảy ra?”.

Cố Thừa Hiên mặt không đổi đáp lại: “Quân ta thương vong thảm hại, đối phương cũng không phí người nào.”

“À?” Ninh Mông có chút giật mình, “Không thể nào? Chết thảm đến vậy? Anh không phải là rất có năng lực hay sao?”

“Bọn họ có đại đội trưởng ở đây, mà anh, chỉ có em”. Cố Thừa Hiên nghiêng mặt sang bên nói nhỏ vào tai cô.

Ninh Mông có chút hoảng hốt, đây chinh là một câu tỏ tình? Tối nay trăng đặc biệt vừa sáng vừa lớn, ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống, phủ trên khuôn mặt của anh, Ninh Mông nhìn sang, khuôn mặt của anh có nét cương nghị nhưng lại đặc biệt ôn hòa. Cô biết, anh không phải là người biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng những lời anh nói ra luôn làm cô cảm thấy vui mừng và cảm động; ví dụ như ngày đó : “Tiểu Cửu, không phải sợ”, còn có…..Giờ phút này “Mà anh chỉ có em”.

Ninh Mông thừa nhận mình chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày mà thôi, cùng anh kết hôn một mặt là vì ông nội, một mặt khác là bởi vì anh năm lần bảy lượt cứu và chăm sóc nên cô tin tưởng anh là một người đáng để lấy làm chồng. Chồng của cô không phải là loại người đã trải qua nhiều chuyện tình cảm nam nữ, phong hoa tuyết nguyệt mà có sức hấp dẫn đó. Mà vì trải qua những thử thách của thời gian mà trở thành một người đàn ông có thể nương tựa. Chỉ là, dù thế nào bây giờ phụ nữ luôn muốn nghe những lời cảm động, những lời nói thật lòng, huống chi cô mới hai mươi hai tuổi, lứa tuổi của thanh xuân.

Cố Thừa Hiên thấy khuôn mặt Ninh Mông vì hiểu được những suy nghĩ trong lòng của anh mà đỏ ửng, thì có chút đỏ mặt. Câu nói kia, thật sự là phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra, chỉ là không nghĩ cô vừa nghe đã hiểu được những tình ý trong lòng của anh.

“Em ngốc như vậy thì….chắc chỉ còn mình anh chiến đấu……” Cố Thừa Hiên xấu hổ mà bổ sung một câu.

“Đáng ghét….Không bao giờ nói một câu dễ nghe”. Ninh Mông nói nhỏ, bỏ tay Cố Thừa Hiên ra, lập tức đi về phía trước.

Cố Thừa Hiên ở giữa một đám cười đến nghẹn, do dự vài giây, vẫn là đi nhanh mà đuổi theo, không để ý đến phản ứng của cô, ngang ngược đem tay cô nhét vào tay mình, nắm thật chặt không buông ra.

“Ai…..Một trường hợp hiếm thấy a”, Dịch đại đội trưởng ở phía sau không ngừng hướng người bên cạnh mà cảm thán: “Sinh thời, có thể nhìn thấy Cố Thừa Hiên như vậy để ý đến một nữ nhân, thật đúng là không uổng sống kiếp này!”

Cố Thừa Hiên về đến nhà, đã đem tay chà sát, mở cửa đón mười người quan quân trẻ tuổi vào nhà, sau đó kêu Ninh Mông đi nấu nước đãi khách. Đợi đến khi bóng dáng của cô vào trong bếp, Cố Thừa Hiên mới nghiêm mặt cảnh cáo những người liên quan: “Náo có thể, đừng quá mức, da mặt vợ tôi mỏng, đến lúc đó mà làm cho cô mất hứng, nhìn tôi ngày mai luyện các người thế nào!”.

“Trung đội trưởng, làm người phải nhân từ…..!”

“Vợ là phải cưng chiều, nhưng tối nay bảo vệ như vậy thật là quá đáng!”

“ Trung đội trưởng, chúng ta cũng không làm gì chị dâu, sao người lại khẩn trương như vậy?”

“Ai nha, này là có vợ thì là liền thay đổi!”

Cố Thừa Hiên đối với tất cả mà nói tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ, quay người vào bếp giúp một tay.

Trong phòng bếp, Ninh Mông vẫn có chút lo lắng, dùng cánh tay đụng anh một cái nói: “Cố Thừa Hiên, em vẫn còn một chút sợ a, anh không nghĩ ra biện pháp đuổi bọn họ đi sao?”

“Em cho rằng anh là Nữ Oa a? Muốn biến người biến mất là biến mất.” Cố Thừa Hiên không ngẩng đầu mà rót trà vào ly.

“Ai, anh làm gì mà cho lá trà nhiều như vậy?Hơn nửa đêm, làm gì mà cho người ta uống trà đậm vậy?” Ninh Mông thấy anh ở mỗi tách để không ít lá trà, vội vàng đè tay anh lại.

“Ừ, đợi lát nữa để bọn họ uống nhiều một chút, tối nay không ngủ được, ngày mai huấn luyện đặc biệt một ngày, ……sau đó tối mai lại…..có huấn luyện khẩn cấp!” Cố Thừa Hiên lấy tay của cô ra giải thích.

Ninh Mông con ngươi đảo một vòng, thì ra là cô gả cho một con hồ ly phúc hắc. Có thù tất báo, thỉnh thoảng cho phép một hai lần cũng là có thể thôi.

Cố Thừa Hiên đem trà bưng lên phòng khách, mời mọi người uống. Ninh Mông đứng ở một bên không nói gì, chỉ là híp mắt cười, mọi người chỉ thấy cảnh này thật sự là mờ ám, đành uống hai ngụm tượng trưng, sau đó liền muốn nhanh chóng mà náo động phòng, sau đó thì trở về ngủ.

Cố Thừa Hiên mặt trầm xuống, âm thanh trầm thấp vang lên: “Như vậy là khinh thường ta? Ngay cả chị dâu các người cũng tự tay pha trà mà cũng không uống hết? Chẳng lẽ muốn ta tìm biện pháp để trả “thù riêng” này sao?”.

Lời anh nói có lí có tình, làm cho những người khác đành phải kiên trì uống cho hết li trà đậm đặc. Trà vừa uống hết thì có người cười vang mà nhanh chóng đẩy đôi tân nhân vào phòng ngủ để chuẩn bị cuộc vui. Có người trở về phòng khách, chung quanh tìm tài liệu, tìm đến một cái hộp có chứa sợi dây cùng một quả táo, nói là muốn treo ngược lên để cho hai người ăn; nhưng bị người còn lại ngăn lại, nói là quả táo để lại dành cho trò vui thứ hai.

Nói xong lại đi ra phòng khách tìm đến một quả quýt, lột vỏ, lấy xuống một miếng, dùng dây thừng treo ngược giữa hai người.

Ninh Mông bị đẩy đến gần múi quýt, Cố Thừa Hiên thấy mặt cô ửng đỏ, càng trở nên đáng yêu, cảm thấy vừa động, cũng không cần có người thúc giục, tự động tự giác đến gần môi của cô. Hai người ngậm nhẹ ở múi quýt, cánh môi chạm, hô hấp gần, hàm rang nhẹ nhàng cắn, nước quýt chảy vào trong miệng, Cổ Thừa Hiên bắt đầu hoài nghi có hay không uống rượu, nhìn cô giờ ánh mắt trong suốt, lại có chút say.

“Ha ha ha ha…..Trung đội trưởng, vừa rồi còn nói không cho chúng ta phá, lúc này sao lại nhiệt tình như vậy a?”

Cố Thừa Hiên trên mặt mờ ảo hiện lên hai vệt đỏ ửng, lui ra, lúng túng nói: “ Còn có trò gì nữa, nhanh lên, sớm một chút cút về!”

Lúc này có người cười hì hì mà đem ra quả táo, đi đến trước mặt Ninh Mông nói: “Chị dâu có thể bắt được trung đội trưởng của chúng ta, nghĩ đến cũng là hiền lành rất cao, độc nhất vô nhị, đến đây, đem quả táo này đến cho trung đội trưởng ăn, để cho chúng tôi xem một chút cảnh ngọt ngào giữa hai vợ chồng!”

Ninh Mông đỏ mặt nhận lấy quả táo cùng với dao gọt trái cây, đứng ở đó vừa gọt vừa nổi da gà.

“ Khụ khụ…..chị dâu, cẩn thận một chút a, vỏ táo mà đứt nửa chừng thì sẽ bị phạt…..Hình phạt là cùng trung đội trưởng thể hiện một nụ hôn nóng bỏng trong mười phút. Ha ha ha ha……….!”

“À?” Ninh Mông sợ đến tay run một cái, lưỡi dao xẹt qua, vỏ quả táo thoáng chốc đứt rơi trên mặt đất, “ Làm sao ngươi không nói sớm? không nói rõ rang một chút a? !”

“ Ha ha ha ha…..Bây giờ nói cũng đâu có trễ, tôi mới vừa nói xong, cái này lập tức đứt, rốt cuộc là ý trời mà!”

“Cố Thừa Hiên, anh nói một câu a!” Ninh Mông thẹn thùng gấp, vội vàng cầu cứu.

“Không sai biệt lắm là được rồi a”. Cố Thừa Hiên vội vàng giải cứu.

“Cố Thừa Hiên, ngươi cái này không có suy nghĩ, lúc này mới có mấy phút a! liền muốn đuổi người sao?” Dịch đại đội trưởng nãy giờ ở một bên xem kịch vui lên tiếng.

Trưởng quan cao nhất cũng lên tiếng, Cố Thừa Hiên không cách nào, chỉ đành phải đi tới, nâng cằm Ninh Mông lên, lập tức hôn xuống. Nụ hôn nóng bỏng như vậy, anh đương nhiên không muốn người khác thấy, cho nên chính là đơn giản dán vào môi của cô, mọi người lại bắt đầu không vừa ý, mỗi người một câu cứng rắn bắt buộc Cố Thừa Hiên vươn lưỡi đến tham tiến trong miệng của cô, quấn quýt lấy môi của cô trằn trọc mút vào, một cái hôn lãng mạn đạt tiêu chuẩn hôn sâu bị hai người diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn.

Đợi đến khi Cố Thừa Hiên buông Ninh Mông ra, người sau thậm chí chân đứng không vững, trực tiếp ngồi phịch ở trong lòng của anh, lại đưa đến cho mọi người một trận cười ầm lên.

Lại một quả táo được đưa đến, Cố Thừa Hiên với tay lấy qua, nhàn nhạt nói một câu: “ta tới đi, giống nhau” liền bắt đầu thuần thục gọt vỏ quả táo.

Ninh Mông nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt chuyên tâm khi gọt vỏ táo của anh, một đôi tay có vết chai, có chút ngăm đen, các ngón tay không quá thon dài, vỏ trái táo treo ngược ở giữa các ngón tay. Cô lại cảm thấy giờ khắc này, đôi tay này là đôi tay đẹp nhất mà cô từng thấy, so với các ngón tay của nghệ sĩ đàn Piano còn đẹp hơn nhiều, bởi vì mười ngón tay này là của anh- người đối với cô hết mực bảo vệ và cưng chìu.

Cố Thừa Hiên đem quả táo gọt vỏ xong tách làm bốn, tự tay đút vào miệng Ninh Mông.

Cửa ải cuối cùng đã qua, Ninh Mông nhìn người đàn ông bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là người nào lại đi vào bếp, trong tủ lạnh lấy ra một đống nước đá, dùng chậu chứa, gian xảo cười nhìn Cố Thừa Hiên nói: “Trung đội trưởng, bình thường là người để cho chúng tôi ở trong bang tuyết ngập trời mà đứng tư thế hành quân; hôm nay người cũng thử qua, ôm chị dâu đứng tư thế hành quân trong chậu nước đá này!”

Lúc này còn chưa tới mùa hè, nhiệt độ rất lạnh, Ninh Mông liếc mắt nhìn thì đã bị khối nức đá áp đảo, kéo kéo Cố Thừa Hiên. So với vừa rồi biểu diễn nóng bỏng, thì trò này đúng là khó khăn hơn hẳn. Anh cởi giày, vớ, thoải mái đem Ninh Mông chặn ngang ôm lấy, không nói hai lời liền bước vào trong chậu nước đá.

Hai chân khép chặt, eo thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Cố Thừa Hiên duy trì tư thế này đưng đại khái hai mươi phút, Ninh Mông nhìn anh vẻ mặt không thay đổi, lại không ngừng lo lắng hỏi: “Như thế nào, như thê nào……”

Cố Thừa Hiên vẫn cái tư thế kia, nhàn nhạt trả lời cô một câu: “Hoàn hảo” hoặc là “ Không có vấn đề gì”.

Lại qua mười phút, Ninh Mông thật sự là không nhịn nổi nữa, mang theo chút nức nở nhìn về Dịch đại đội trưởng cầu cứu. Dịch đại đội trưởng thấy dáng vẻ cười nghiêng ngả của mọi người, vừa liếc nhìn Ninh Mông thương hại, cuối cùng không đành lòng từ chối, quyết định nói mọi người tha cho Cố Thừa Hiên.

Nhìn thời gian cũng qua mười giờ, không còn sớm, nghĩ đến sang mai còn phải huấn luyện, Cố Thừa Hiên liền bắt đầu tiễn khách. Mọi người vẫn còn muốn trêu chọc nhưng không thể làm gì khác hơn là trở về. Người vừa đi, Ninh Mông vội vàng kéo Cố Thừa Hiên đến giường, dùng chăn bao lấy người anh, cởi áo khoác của anh mà bao lấy hai chân anh lại.

“Trùm một lát đi, không bị cảm”

Cố Thừa Hiên thở dài một tiếng, kéo cô xuống, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “ Anh còn được, việc này còn gánh vác được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.