Khi Cố Thừa Hiên trở lại phòng ăn, vị Trưởng phòng Lâm kia đang hăng hái mời rượu Cố Trường Tân, Cố Thừa Hiên đi đến, chỉ tùy ý nói: “Bây giờ uống rượu không sợ về nhà mẹ con chém ba sao?”
Trưởng phòng Lâm liền dừng tay, chỉ thấy Cố Trường Tân cười bất đắc dĩ mà trả lời: “Làm sao mà không sợ chứ? Cũng bị chém nhiều lần quá rồi…..Chỉ là lần này đích thân Trưởng phòng Lâm rót rượu nên muốn uống, chỉ là, có phải lát nữa con phải quay về thành phố N không? Uống ít thôi, gần đây kiểm tra nồng độ cồn rất nghiêm, cha nghĩ, cả người con toàn mùi rượu mà quay về, nhất định là Tiểu Cửu sẽ không vui.”
“Cũng được……” Cố Thừa Hiên nhàn nhạt cười, khiến cho mọi người ngồi ở đây đều nổi da gà khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng và thỏa mãn của anh, “Tiểu Cửu so với mẹ con, dịu dàng ơn rất nhiều…..”
Vẻ mặt Cố Trường Tân là đồng ý, cười lên ha hả. TrưỞng phòng Lâm ngồi một bên tận dụng mọi chuyện muốn có đề tài để gia nhập, giữa bọn họ ngoài chuyện công việc nhà nước ra thì cũng chỉ còn chuyện của Ninh Trí Văn, mà trong miệng bọn họ thì Tiểu Cửu là đề tài tự nhiên để dẫn vào.
“Nói đến con dâu Bí thư Cố, tôi cũng từng gặp mặt một lần.” Trưởng phòng Lâm kêu anh vợ của mình rót rượu, quay đầu nói với Cố Trường Tân chuyện này.
“Hả?”
“Khi đó chúng tôi đến thành phố N điều tra nghiên cứu, sau khi cùng nhau ăn cơm, trong bữa ăn có một cô gái xông vào lôi kéo Thị trưởng Ninh muốn lấy chìa khóa xe và tiền thuê xe, không nghĩ đến bây giờ lại chính là con dâu của Bí thư Cố.”
Cố Trường Tân cong ngón trỏ chọc chọc vào cái bàn, nhớ tới lúc gặp Ninh Mông trong hôn lễ của Cố Trạch Vũ, bộ dáng cô lanh chanh láu táu mà đi vào torng lòng con trai mình, rất xúc động nói: “Lần đầu tiên tôi gặp nha đầu kia cũng không nghĩ đến cô bé đó sẽ gả cho Thừa Hiên…..Chỉ là…..Một cô gái tốt như vậy, không hiểu nổi sau khi biết được chuyện của cha mình thì đã bị đả kích thành như thế nào nữa?”
Cố Thừa Hiên đang chuẩn bị tiếp lời, có một vị ở cục chống tham nhũng nãy giờ không nói chuyện tiếp lời: “Thực ra cũng không nghiêm trọng như thế, trường hợp của Thị trưởng Ninh cơ bản là có thể thấy là bị vu oan rồi.”
“Vu oan?” Cố Thừa Hiên quay đầu, trong mắt cũng không kinh ngạc, cực kì bình tĩnh hỏi, “Vậy xin hỏi khi nào thì có thể kết thúc? Mỗi ngày Tiểu Cửu đều ở trước mặt tôi nhắc đến……”
Người nọ có vẻ mặt giống như ‘tôi hiểu cảm giác này’, cười nhạt, nói: “Chuyện này có lẽ là đến ngày kia…..Còn một chút công việc sau đó, vấn đề trước mắt là tìm không ra người vu oan mà thôi.”
“Nếu thật sự tìm ra người vu oan, có hậu quả gì không?”
“Căn cứ ‘Hình pháp’ điều 43 quy định, tội phạm vu cáo hãm hại, tù có thời hạn ba năm trở xuống, hoặc là quản chế; nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng, tù có thời hạn từ ba đến mười năm. Nhân viên công tác nhà nước phạm tội, xử phạt nặng.”
Cố Thừa Hiên gật đầu, sau một hồi cân nhắc, nói ra một câu bóng gió: “Chuyện đại lộ Tân Giang xảy ra vào tháng mười một năm ngoái cũng không hề đơn giản…..”
“Đại lộ Tân Giang?” Trưởng phòng Lâm nghi ngờ nói tiếp, “Là sự kiện sụp xuống lần đó sao? Kết quả điều tra cuối cùng không phải là do mấy ngày mưa to liên tiếp sao?”
“Làm gì có mưa to nào, mà tất cả ban công liền sập xuống chứ?” Trên mặt Cố Trường Tân là nụ cười trong sạch, nói ra nhưng chữ chính giữa mới là quan trọng, “Tháng mười một năm ngoái? Tôi nhớ rõ thời điểm trên quốc lộ cao tốc tại thành phố N, có xuất hiện một đoạn đường bị lún?”
Tất cả mọi người ở đây đều là người nhanh trí, chỉ một chút liền hiểu ra, Cố Trường Tân uống xong một ly rượu, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Xem ra, đây là lúc tham gia vào chuyện của thành phố N rồi. Đến lúc đó, hi vọng mọi người chống tham nhũng cùng hợp tác với chúng tôi.”
“Đó là đương nhiên……”
Một vài câu ít ỏi trong câu chuyện đã có kết quả, nếu ngồi bên cạnh bàn rượu, làm sao lại không ướng rượu? Với lại, người ta lại giúp mình công việc, về tình về lý, đều cần phải uống phải chén. Sau khi Cố Thừa Hiên rót vài chén, bị Cố Trường Tân lái xe đuổi về thành phố N.
Về đến nhà đã là rạng sáng, Cố Thừa Hiên liêu xiêu đi lên lầu, lúc đó Ninh Mông đang dựa vào đầu giường ngủ, nghe thấy tiếng đập cửa, cũng không đứng dậy, ngược lại thím giúp việc bước đến gõ cửa phòng, hoảng hốt kêu Ninh Mông nói là Cố Thừa Hiên say khướt không chịu vào nhà.
Không muốn đánh thức những người khác trong nhà, Ninh Mông vội vã mặc thêm áo khoác đi ra ngoài đỡ anh. Cố Thừa Hiên đứng trước cửa nhà, thấy cô mặc áo ngủ và áo khoác mỏng manh, cau mày la lên: “Lạnh như vậy mà ăn mặc ra ngoài ko sợ bị cảm à?”
Ninh Mông thấy thím giúp việc ở một bên mím môi cười, cú chút mắc cỡ, đưa anh vào trong phòng, vừa đi bên cạnh vừa mắng: “Anh uống rượu thật sao? Không phải em dặn anh là phải chú ý một chút, cẩn thận một chút sao? Vừa ra khỏi cửa là quên ngay đúng không?”
Thím giúp việc thấy Ninh Mông có chút tức giận, còn Cố Thừa Hiên thì ghé vào vai cô khó chịu rên hừ hừ, vội vàng tiến lên khuyên: “Cháu cũng đừng mắng lão Cố, lúc này nó cũng khó chịu lắm, để tôi đi pha chút mật ong giải rượu, không cần làm ầm ĩ ảnh hưởng đến ông nội.”
“Vâng.” Ninh Mông kéo người này lên giường, đầu đầy mồ hôi, muốn đi lau mồ hôi cho anh, anh lại không buông cô ra, lôi kéo tay cô, ngồi trên giường, sau đó ôm cô vào lòng, ghé vào bên tai cô mà kêu: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu……”
Ninh Mông bị anh làm cho phiền, quay đầu lại đánh lên tay anh, hung tợn cảnh cáo: “Buông ra! Mượn rượu làm càn hả? Không sợ em cắn chết anh? Kêu anh đi làm việc chính, anh liền biến thành một con ma men trở về!”
Cố Thừa Hiên vẫn ‘ha ha’ cười ngây ngô, một bàn tay dần đưa lên mặt cô, tất cả hô hấp đều là khí nóng, anh cắn tai cô cười nói: “Mọi chuyện đều đã được giải quyết, em yên tâm, có lẽ lần này Tần gia cũng chạy không thoát rồi…..”
“Anh nói lung tung gì thế?” Ninh Mông nhận lấy nước mật ong của thím giúp việc, chăm sóc đưa đến bên miệng anh, giống như dỗ một đứa bé, “Trước tiên uống đi đã, sau đó sẽ rất thoải mái.”
Cố Thừa Hiên tuy uống rượu, nhưng tính cảnh giác vẫn khác người thường, nhìn thoáng qua thím giúp việc đứng ở bên giường, không nói được một lời liền càu nhàu muốn uống nước, thím giúp việc thấy thế, hiểu chuyện liền lui ra ngoài.
Ninh Mông thấy anh uống hết ly nước mật ong, cũng yên tâm, bắt đầu thúc giục anh đi vào phòng tắm để tẩn đi mùi rượu. Cố Thừa Hiên nhìn cô chằm chằm, cô cố ý xem nhẹ ánh mắt nóng rực của anh, bình tĩnh cầm ly đi vào phòng bếp, rửa sạch ly rồi mới trở vào phòng, xốc chăn chuẩn bị đi ngủ tiếp.
Nhưng khi cô vừa mới ngồi lên giường, bên cạnh liền có một cánh tay duổi ra ôm lấy thắt lưng cô. Thân thể bỗng nâng lên, Ninh Mông hoảng sợ la lên, ôm lấy cổ của người bày trò, tư thế thân mật ái muội này khiến cho người khác đỏ mặt. Cô nện vai anh, cắn cổ anh mắng: “Anh nổi điên gì thế?”
“Không điên, anh đang vui!” Dường như Cố Thừa Hiên đang cực kì hưởng thụ bạo lực giống như gãi ngứa của cô, từ từ nhắm hai mắt rung đùi đắc ý, vô cùng vui vẻ, “Vợ, có lẽ đến ngày kia là cha có thể được thả ra rồi.”
“Anh nói cái gì?” Ninh Mông sau khi nghe xong cảm thấy có chút khó mà tin được, chỉ là một lần đi đến tỉnh bộ, liền giải quyết được việc này sao?
“Chưa nói gì hết…..” Cố Thừa Hiên mượn rượu nhiệt tình đùa giỡn cô, “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Ninh Mông nổi đóa, lại là một cái tát chào đón: “Có nói hay không, không nói thì để em xuống, lăn đi tắm!”
“Anh không!” Cố Thừa Hiên cúi đầu men theo má phải của cô cắn một cái, cắn xong còn lẩm bẩm nói: “Không hôn anh, anh sẽ hôn em….Đi, cùng đi tắm đi, anh sẽ nói cho em biết.”
“Cố Thừa Hiên, trong đầu anh có những thứ gì vậy hả?” Ninh Mông đấm vào ngực anh, “Em mới vừa tắm, anh đi đi.”
“Anh không! Cùng nhau!” Cố Thừa Hiên không để ý đến phản kháng của cô, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm. Ninh Mông vừa xấu hổ vừa khẩn trương, chờ sau khi anh đặt cô xuống, ra sức đẩy anh một cái chạy ra ngoài. Thế những thủ đoạn đó đâu phải là đối thủ của Cố Thừa Hiên xuất thân từ bộ đội đặc chủng? Một chân vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã bị anh chặn lại kéo trở về, ngã vào trong lồng ngực rộng lớn mà nóng bỏng.
“Tiểu Cửu….” Cố Thừa Hiên mở vòi sen, quần áo trên người còn chưa cởi ra, nên lúc này bị nước bắn lên tung tóe ẩm ướt, dính lớp nhớp trên da thịt, vô cùng khó chịu.
Ninh Mông không phải đứa ngốc, biết anh muốn làm cái gì, không biết thế nào, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô biết rằng cô nên rời khỏi đây, nhưng cô liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, trong đầu cũng nghĩ không muốn đẩy anh ra. Vì vậy đành ỡm ờ, váy ngủ của cô đã bị anh cởi ra, một tay ôm dưới vòi sen.
Quần áo hai người đều đã được cởi sạch trơn, Ninh Mông cóc hút xấu hổ, ôm eo anh, vùi đầu xuống, càng nhìn xuống lại càng thấy một vật thể đang chảy nước dãi mà cúi đầu chào cô. Có chút xấu hổ, cô lại dời ánh mắt đi chỗ khác, Cố Thừa Hiên thấy cô đỏ mặt tía tai, giật mình, cúi đầu hôn lên vành tai cô. Cô vẫn trốn trong ngực anh không chịu nghe theo, vẫn la hét: “Anh nói sẽ nói cho em biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?”
Cố Thừa Hiên đuổi theo con mồi trong mắt mình, nhưng không có kết quả, không kiên nhẫn mới nói cho cô: “Tầ Vũ Linh vu oan hãm hại là phạm pháp, ba em rất trong sạch, trái lại xem như lần này Tần gia rơi vào nước đục rồi, coi như thoát ra thì toàn thân cũng đã đen rồi……”
“Anh bắt được nhược điểm rồi hả?” Ninh Mông nghe anh nói Bí thư Tần không trong sạch, có chút giật mình.
“Anh cũng không phải tổ điều tra…..Ba anh bảo ngày mai sẽ lập tổ chuyên môn điều tra về việc xuất hiện gần đây tại thành phố N…..Tần gia tiêu đời rồi…..” Cố Thừa Hiên nói xong, ôm lấy vòng eo căng thẳng của cô, ôm trọn cô vào trong lòng, tìm lấy môi cô mà hung hăng hôn xuống.
Ninh Mông chưa bao giờ thấy Cố Thừa Hiên kịch liệt như vậy, trong lúc này bị anh hôn cho đầu óc choáng váng. Dưới bụng là một nam căn thô cứng nóng bỏng chống lên, cô mở mắt ra, thấy vẻ mặt say mê của anh gần trong gang tấc, lúc này suy nghĩ trong lòng là một tiếng thở dài. Một cánh tay vòng lên ôm lấy cổ anh, men theo khung xương cổ hoàn mỹ, chen vào. Bàn tay để sau ót anh chậm rãi đè xuống.
Cố Thừa Hiên cảm thấy được phản ứng của cô, nắm chặt thắt lưng cô mà hôn càng thêm kịch liệt, chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng cô quấn lấy lưỡi cô mà ra sức mút vào. Sóng trước chưa dừng, sóng sau lại đến….Cố Thừa Hiên còn chưa hoàn hồn vì được nhiệt tình của cô, một bàn tay mềm mại liền cầm đến cái vật to lớn phía dưới của anh.
Phương pháp không thuần thục, thậm chí là có chút không quen, Cố Thừa Hiên cũng đã tự mình giải quyết, nhưng chưa bao giờ thử qua tay phụ nữ cầm vào nơi đó. Không biết là do nước tắm hay là do vấn đề thời tiết, lòng bàn tay cô có chút lạnh, khi nắm lấy nó, có chút kích thích, dần dần, nhiệt độ trong lòng bàn tay cô cũng tăng lên, nơi đó bị cô cầm càng vùng lên mạnh mẽ.
“Tiểu Cửu…..Cho anh có được không?” Anh từ từ nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng sắp sụp đổ vì nghĩ muốn cô.
“Ừ.” Cô ngậm chặt môi anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Được cô cho phép, anh kích động ôm lấy cô, đè cô lên tường, động thân một cái, tiến vào cơ thể cô, đem lửa nóng của cô đặt trên tường gạch lạnh lẽo. Tạm dừng mấy giây, anh bắt đầu mạnh mẽ ra vào, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, thần trí cô trôi dạt nhưng vẫn nhớ rõ đây là ở nhà, ôm lấy đầu anh, ghé vào lỗ tai anh ái muội thở dốc: “Anh chậm một chút, nhẹ một chút chứ, nếu như mọi người nghe được thì sao?”
Anh cười tà ác, càng thêm ra sức ra vào: “Hoặc là chịu đựng, hoặc là kêu lên……Nghe thấy cũng không sợ, chúng ta là vợ chồng, việc này mà họ cũng quản sao?”
Ninh Mông thấy anh thỉnh thoảng ăn nói cẩu thả cũng vô lực, đành phải cắn răng chịu đựng rên rỉ, lăn qua lăn lại theo anh.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, hai người trần trụi quấn lấy nhau, hai trái tim gắt gao tựa vào nhau, buổi tối tốt đẹp quanh co khúc khủy…….